15 tháng 10, 2011

Thát - Chơ đến Việt nam dập dịch " chân tay miệng"

     Báo loan tin căn bệnh có cái tên rất nôm là " chân tay miệng" đã xuất hiện ở 63 tỉnh thành cả nước và đã có hơn trăm người lên nóc tủ ở đủ mọi lứa tuổi.
   Ấy thế nhưng chị bộ trưởng y tế mới lên vài tháng còn đang chưa muốn tạo dấu ấn - chắc chị học theo anh Luận giáo dục, đồng hương Hà tây với mình - hiện nay chị đang đi đâu, làm gì, du lịch hay mua sắm, xăm môi, xăm mắt, nối mi... hay họp thì chả ai biết.
  Dạo tháng trước, chị kéo cả một sư đoàn quân hỗn hợp đến " thăm" cháu bé bị chém,  con của chủ tiệm vàng Bắc giang bị Văn Luyện thảm sát, nhìn qua cờ líp do báo chí tuồn lên mạng thấy giật mình bởi sự dày dạn của chị lúc xông vào phòng cháu bé mà người nhà cháu không đồng ý, cứ ôm cháu che đi. Công nhận chị mặt dày mày dạn thật, hiếm quý cho xứ nào có những công dân như thế.

Chị môi đỏ ơi, cứu em với !
  Hơn trăm người chết vì cái bệnh dở hơi rồi, tây y loay hoay và đổ gánh nặng cho báo chí. Nào là phải tuyên truyền cho bà con biết ăn ở sạch, biết dùng cờ lo bên y tế phát cho, biết lau nhà, tắm rửa và "sinh hoạt" đúng cách, hãy làm thế nào để như chị : lúc nào môi cũng đỏ hơn hớn, da tuy hơi nhàu nhưng có cái nốt ruồi mẹ ghẻ che rồi, vẫn hấp ...dẫn giới mỹ thuật ( xuýt viết nhầm thành hấp...diêm ! ).
   Không tìm ra chỗ nào qui định là có bao nhiêu tỉnh mắc dịch thì phải công bố dịch, bao nhiêu người chết, thành phần nào... thì phải công bố dịch ? nó cũng tương tự cái chuyện bà con biểu tình, tìm mãi chả có chỗ nào hướng dẫn luật biểu tình, thông tư nghị định nào. Nói vậy để bà con báo chí cũng biết là chị ấy chưa công bố dịch là vẫn ...đúng luật chứ bộ.
 Ừ thì đúng luật, thế nhưng có những thứ mà phải viết luật chạy theo sự tiến lên của xã hội thì phải và nên làm cho kịp, văn minh như các nước khác mà cũng vẫn làm vậy thôi. Ví dụ : sau khi cái máy bay khủng bố đâm vào tòa WTC bên kia bán cầu thì nước họ ra ngay luật cho xây dựng, bổ sung những tiêu chuẩn để nếu máy bay đâm tiếp vào các toà được xây mới thì chỉ như đấm vào bị bông mà thôi.
 Nhớ đến chị mà mình bỗng nhớ ra một cái tên của tây : Thát - Chơ, ừ bây giờ chả biết cái chị có tên đó giờ ra sao nhưng ít ra thì nó vẫn được có ích cho mình khi cần dùng để minh họa cho một khái niệm cũ rích :" mặt dày mày dạn"
 Rồi lại hồi tưởng lại vài ba đời đầu lĩnh y tế, từ thời chị gì tóc ngắn, mặt như mặt nạ của ông kễnh cầm chùy dẫn rước Rồng trong lễ hội, đến anh gì tiến sỹ ( ối giời ơi, lại tiến sỹ) xã hội - luôn làm hề trước các kỳ họp, nay đến chị môi đỏ thắm như cà chua nẫu, rồi khóa sau lại anh hay chị chưa biết?  Khổ cho cái nước mình nó lắm bệnh mà toàn bệnh kinh hãi  : gọi theo ngôn ngữ nhà y nha : " phẩy khuẩn tả" " tai xanh tai đỏ"," long móng lở mồm"," chân tay miệng"...chắc tương lai sẽ có những căn bệnh đại loại là :" mặt sần, môi bị mọng quá"," môi xăm hỏng", " vú lệch do độn silicon rởm", " lưỡi khó điều khiển", " đầu không mềm", " thiếu nước, thiếu lửa, thiếu i ốt" , " khô sớm ở U50"...vv.
  Cả một thời bệnh tật lên ngôi, nó càng trở thành bệnh dịch lớn khi mà ngay cả anh thứ trưởng y tế cũng sài bằng giả, lãnh đạo cấp cao chỉ chăm cái môi của mình cho tăng độ hơn hớn chứ bệnh thì còn phải dập lâu dài, phải trình kế hoạch, dự án, kinh phí và còn xem có được duyệt thoáng không đã.
  Ôi, Quê tôi bao giờ hết dịch, liệu Thát - Chơ có dập dịch được không ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét