15 tháng 10, 2011

Báo chí công bố dịch " chân dài óc ngắn ".

  Hầu như trang báo mạng nào cũng có phần rất đông độc giả lặn ngụp vào xem mục các cháu chân dài, ngực bự, hàng đẹp bị hở, sì căng đan về phần xác.
  Thời buổi kinh tế đi xuống, việc làm hết một cách bỗng dưng, bà con kiếm việc thì phải lên mạng tìm, ấy vậy nhưng có ít trang báo mạng giúp bà con có những thông tin về việc làm, hỗ trợ các kỹ năng nghề nghiệp và cơ hội kiếm việc. Phần lớn những tít giật trên trang nhất đều chỉ tập trung vào mấy phi vụ cướp vàng, hiệp sỹ bị cướp chống lại, xe buýt và Bộ trưởng, người đẹp và các chử sở hữu, quản lý, khai thác họ.

Nếu tóc ít hơn, phần đầu to hơn sẽ đẹp hơn.
 Mình có mấy ông bạn đối tác, đều ở U50 cả rồi, vợ thì ở bên tây nhiều hơn ta. Bản thân các hắn thì tiền đổ cái là bẹp ô tô nên rất cần có người đẹp bên cạnh để " hướng dẫn cách tiêu tiền". Có tay chủ chuyên làm cửa gỗ, cửa sắt thuê hẳn một em hoa hậu độc quyền quảng cáo cho mình, cứ in lên lịch, có cái cửa và em mặc đồ sexy hết cỡ để tặng cho các đối tác. Còn trong tuần thì cứ 2 ngày đến vào chiều, từ 2 giờ đến 5 giờ, ở chung phòng với chủ tịch để bàn bạc phương án kinh doanh. Khổ cái hắn máu mỡ tiểu đường tuýp 4 rồi, chả ăn uống được gì nhưng nhu cầu ve vuốt khi kinh doanh khó khăn là một thực tế. Vài tờ có ảnh của một cha Mỹ trên đó khiến các cộng tác viên làm việc rất chăm, chỉ vài năm là các em được đi làm lại đủ thứ, dùng như phá thế mà.
 Còn một tay đối tác vừa bỏ vợ, cứ đi nhậu với khách là " mời" theo 3 em, rót riệu tây, nắn vai lúc sếp mỏi cổ, nắn đùi nếu sếp tiếp khách quá lâu. Về chung trên một xe đi đâu đó rồi sáng mai về thì mỗi em bị một vết dài trên mặt bởi sấp tiền mới có cạnh, nguyên băng dán chẳng may ném trúng.
 Chuyện các cháu đẹp đi làm từ thiện là việc đáng hoan nghênh, cho dù chỉ đi người không, báo chí lề trái cứ chê các cháu là không nên, cần rút kinh nghiệm trong cách tuyên truyền. Dù sao còn hơn nhiều em suốt ngày làm bà con bỏng mắt trên mạng, trên sân khấu ngoài trời nhưng chả thấy đi đâu chơi với Mẹ già, em nhỏ bơ vơ bao giờ.
 Về khía cạnh xã hội thì cũng nên khuyến khích các em đi thăm mấy chỗ đó nhiều lên, nó cũng chữa được một số bệnh cho các em : bệnh mua sắm, sử dụng đồ hiệu, bệnh quen sài đô và ơ, bệnh chỉ thích nhà giàu, chủ giàu, bệnh do phải đi đêm nhiều nhiễm sương và rượu, mỹ phẩm độc hại...Nhất là bệnh khó chữa : chân cứ dài ra vì tập ấy nhiều, chỗ ấy phát triển thì chỗ khác nó teo ví dụ phần trên đầu chẳng hạn,  ít dùng đến thì có thể sẽ bị teo đến gần hết như phần thần kinh động vật ở sau não người chẳng hạn.
 Về phía các ông chủ sở hữu và sử dụng các cháu thì thôi, họ cũng là kinh doanh mà. Mọi thứ đều dẫn đến đồng đô chứ sao. Mỗi sự kiện họ làm đều được tính toán kỹ vì họ đa số được biết qua báo chí là đã học các khóa làm event và manager tận mãi bển mà.
Người đẹp (cháu dâu của Bác Lân Dũng) đi thăm con chị công nhân bị bảo vệ lái xe đâm chết. Chả có báo chí, tổ chức nào đi theo rồi ầm ĩ trên báo gì cả. 

  Họ cho các cháu đi làm từ thiện hay thăm thú đều là kế hoạch kinh doanh cả, báo chí ai khiến đi theo để rồi bới móc họ thế này thế kia, chẳng qua các vị cũng ăn theo lấy tin rồi câu viu mà thôi. Nói xấu họ lần sau không cho đi theo thì có mà ngồi tòa soạn mà gãi ghẻ.
 Ai cũng biết có tiền mua tiên cũng được, mua cả đống tiên là khác, thế nhưng có tiền để mua được tâm thì không chắc đâu. Cứ mặc đồ đẹp rồi đến cổng trại trẻ bên Bồ Đề chụp ảnh đưa lên báo rồi bảo là có tâm, thế thì tâm đấy chỉ là tâm ...thất. Đã đến với những số phận hẩm hiu thì cần học cách làm thế nào, nói và làm những gì,  giúp họ nếu có khả năng. Cho một người ăn xin dù chỉ một hào cũng cần học cách cho,  như thế thì nếu não kém phát triển thì không học và làm được.
 Tội thế đấy, chỗ thì dài quá, chỗ thì bé và ngắn quá. Đó là căn bệnh đang trở thành đại dịch trong một số giới mà thiên hạ đang gọi là đẹp, là mẫu, là nghệ thuật rồi cả ...hàng hóa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét