23 tháng 10, 2011

Tội cho thằng mõ làng.

    Năm tân mão, thời nhà sản xứ Sân golf.
 Ngoại bang liên tục tìm cách xâm chiếm bờ cõi, có cái thác đẹp nhất nó cũng chiếm mất ba phần tư, cái vịnh lớn cũng bị lấy mất mấy mảnh, cửa ải cũng bị khiêng lùi xuống phía nam cả mấy ngàn con dao quăng.
  Mùa hè năm ấy, xứ Tề cho quân giả làm tàu cá hùng hổ tiến đến biển của sứ sân golf, cắt cáp và quậy phá tàu đi tìm chất đốt, dọa nạt và tuyên truyền mạnh mẽ trong nước là biển đảo của Tề quốc đang bị bọn Sân golf cướp, chiếm mất nhiều phần, dân Tề đầu nóng như lửa đốt bởi các Mõ của Tề được ăn rồi thi nhau đi rao giảng khắp làng khắp chốn.
   Dân xứ Sân golf thấy tin từ biển nhà báo về như thế như thế bèn hẹn nhau ra cửa nhà đại diện Tề quốc để phản đối, đòi Tề phải tôn trọng lệ làng phép nước. Cờ quạt chuông mõ của Dân Sân golf khua vang cả ba tháng mùa hè rồi sang mùa thu liên tiếp.
   Tề quốc sai mật quân sang ngấm ngầm mua chuộc, chỉ đạo vài mệnh quan triều đình xứ Sân golf, cho ít gái đẹp, vàng mã rồi dặn cứ thế cứ thế mà làm. Vài thảo dân bị bắt khi đi phản đối, nhốt bỏ tù vài ngày rồi cho về, sai quan nha quản thúc ngày đêm tại gia, cứ đi ỉa cũng phải canh giữ cẩn thận. Tuy nhiên cũng cho tiền để ăn bánh đúc buổi sáng, uống rượu lòng lợn tiết canh cũng được, miễn là cứ ở nhà, không ra kia ra đấy để la hét phản đối. Kể cũng bực mình mà còn gây cười đến có thể lấy tre nứa viết thành sách cho đời sau đọc về chuyện lạ đời.
   Chuyện chả có gì nếu thằng Mõ làng không chót rao theo chỉ bảo bằng miệng của chánh tổng. Nó rao rằng :" dân Sân golf cả trí phú địa hào và dân chúng đi phản đối Tề là do bọn xứ Cờ hoa cho tiền, xúi giục, có ý làm phản". 

  Nhân sỹ xứ Sân golf  vốn đã chán, không chịu nhục  thêm được bèn đến quan thưa kiện, đòi mang thằng Mõ ra xử, bắt đền. Quan tòa vốn quen làm ba chuyện xử án trộm cắp, đĩ điếm hối lộ nên chuyên môn về chuyện này yếu bèn phán bừa : " thưa kiện gì thì thưa, cần phải đi lại nhiều lần, mỗi lần bổ sung thêm " giấy". Lộ phí đi lại tốn kém vả lại phải bỏ công ăn việc làm để thưa kiện sẽ khiến bọn dân kiện này nản chí có lẽ sẽ tự quên thôi - quan nghĩ thế cũng bởi bọn này chả mang đến nhà riêng quan cái gì, chờ mãi vợ quan vẫn chưa thấy chúng ghé qua cửa hậu.
   Không ngờ, bọn dân này thất nghiệp và đa số cũng đã hết tuổi làm ăn nên rảnh rỗi, cộng thêm có cả mấy chục  tên có nghề luật học ở xứ Cờ hoa về xúi bẩy nên cứ đòi gì là lại có ngay. Chỉ mỗi chuyện chúng không hiểu là nhà quan đang cần vài con trâu để cày mấy mẫu ruộng vừa được bọn dân dưới làng cung tiến, thế mà gợi ý mãi bọn dân kiện vẫn cứ không chịu hiểu.
    Đã thế, bọn này còn tập trung lại, đi bộ từ cửa quan đến tận nhà thằng Mõ để hỏi cho ra nhẽ. Mõ thấy thế trốn ngay vào hố xí, nói bọn nô bộc xay lúa giã gạo là bảo chúng nó là tao đưa vợ đi đẻ, mấy ngày nữa mới về. Hú hồn hú vía, còn mất cả mấy lít rượu nếp với con gà cho bọn Chí Phèo và Binh Chức nó nhậu tối nay để mang đao kiếm ra chặn, dọa nhưng cũng vẫn chưa hết sợ.
   Dân Sân golf hẹn dịp quay lại, mà hẹn đến tận cái trái nhà chỗ thằng Mõ ở cùng con vợ vừa đẻ để hỏi chuyện. Cứ nhằm lúc trời tảng sáng là kéo nhau đến cổng hò hét, đòi gặp, đòi hỏi cho ra nhẽ. Nếu chưa gặp được thì sẽ hỏi đường về tận quê nhà Mõ, gặp trưởng họ, gặp trưởng thôn nhà nó để nói chuyện.
  Khổ thân thằng Mõ quá, chỉ bởi ngu ngốc thất học nên quan nói một thì lại hiểu ra một rưỡi nên cứ rao bừa, lại cứ tưởng rao nhiều thì Dân sợ mà chăm chỉ làm ăn, không đi phản đối Tề nữa, biết đâu Tề sẽ mời sang cho thưởng thức gái ở Yểu ngư đài.
   Thôi, cũng là vận hạn biết làm sao ? Mõ đang tìm cách xin xỏ có khi phải chuyển đến làm cho cụ Chánh làng bên, tuổi cao cũng bởi có tí  chữ học lỏm làm câu thơ gà vịt nên vợ cụ Chánh cần lúc cụ Chánh vắng nhà, có Mõ trổ tài mang mồm ra thổi mấy chỗ đỡ buồn. Nay gặp phải năm vận hạn đành phải chịu cảnh trốn chui, trốn lủi. Tuy vậy Mõ nghĩ đời mình vẫn còn xuân chán khi thấy bên xứ Lí Bì kia, đến cả Đế Vương còn phải chui cống vì bọn dân nó truy sát thì phận Mõ xá gì.
  Mõ đang ngày đêm cắn rơm cắn cỏ nhờ Cụ Chánh ra tay cứu giúp, rủi có thế nào thì cũng xin một chân Mõ làng khác để kiếm cơm, bỏ làng ra đi cũng được nhưng Mõ vẫn cần cơm để nuôi con vợ mới đẻ, con còn đỏ hỏn.
 Tội cho thằng Mõ quá.

1 nhận xét:

  1. Ối giời, đọc vừa buồn cười vừa thương thằng mõ ghê.
    Các bác mà kéo về quê nhà nó để hỏi cả tổ họ nhà nó thì có mà nó bỏ làng đi mất. Đến nhà riêng nhà nó là đảm bảo nó trốn vợ đi cả tháng công tác thôi.

    Trả lờiXóa