Tôi đã giàu to rồi !
Các bác hãy mừng cho tôi nhé, xin chia xẻ với các bác về hạnh phúc tràn đầy của tôi, ngất ngây lắm mỗi ngày đang sống.
Nếu so sánh với Bill Gate hay lão già chủ của tạp chí Playboy thì tôi cho là không cần thiết vì mọi sự so sánh đều khập khiễng. So với mấy đại gia nhà đất và chứng khoán thì lại càng dở vì của họ thì đếm được, liệt kê được, còn của tôi thì không. Đúng ra là rất khó đong đếm hay cân đo vì đến thời điểm này thì trên Thế giới vẫn chưa có loại đơn vị đo nào, thiết bị đo nào dùng cho thứ tài sản của tôi hiện nay.
Đối với nhiều người và thậm chí ngay cả vợ tôi, bố vợ tôi và nhiều người khác quanh tôi thì cái mà tôi cho là tài sản lớn nhất của tôi hiện nay chỉ là thứ phù phiếm, mơ hồ, có cả ý kiến cho rằng đó là thứ dở hơi, chơi ngông, đánh bóng tên tuổi và đầu cơ chính trị ! kinh không các bác ?
Thì chả có ai làm cái gì mà chả có mục đích gì, cho ai, mong muốn điều gì và đầu tư cho cái gì, bao nhiêu là đủ...vv và vv. Họ cũng có lý đúng khi họ cứ ngồi nhìn một người đi xe máy chở đứa nhỏ bị ngã ra, họ chờ ai đó chạy đến để nâng hai mẹ con nhà kia lên, họ sợ lắm, e ngại nhiều điều. Hàng ngày họ học được bao điều giáo dục từ Cha Mẹ, nhà trường và xã hội qua báo chí rằng : đừng có làm cái việc ôm rơm rậm bụng, không phải đầu thì cũng phải tai, có được vạ thì má đã sưng...vv và vv ra rả bên tai họ.
Và từ đó, sự vô cảm đến chuyên nghiệp đã đến với họ. Đó là khi biển đảo, biên giới của Tổ quốc bị ngoại bang xâm lấn, gây hấn hàng ngày, họ bảo : có nhà nước và đảng lo rồi, ta lo việc của ta đã, cơm áo gạo tiền đang hoa cả mắt, thì giờ đâu mà đi vác tù và hàng tổng ! họ khôn thật, chắc khôn thế sẽ giàu nhanh đây ?
Giá như họ giàu thì tất nhiên ai cũng mừng cho họ, biết đâu có ngày lại được đứng ké chụp ảnh bên cạnh các "doanh nhân thành đạt", vinh dự thấy mồ.
Thế nhưng, tiếc lắm khi cả 10 lần tôi tham gia biểu tình phản đối bọn khựa gây hấn, đòi thè lưỡi bò xuống biển đông thì lại không gặp một "doanh nhân thành đạt" nào đi cùng, hay cũng có đi mà mình chưa có duyên gặp ? cũng có thể lắm vì đông thế cơ mà, " hữu duyên thiên lý ngộ" ( quên, lại dùng câu gốc tàu rồi, xin phép bà con tí) biết đâu sẽ gặp ngoài đời.
Chỉ gặp những Doanh nhân nhàng nhàng, chưa thấy lên truyền hình nhận giải, nhận cup. Tôi biết có Doanh nhân làm nghề truyền thông chỉ đi sau đoàn biểu tình, chỉ đạo con cái và nhân viên mang cả vài trăm chai nước, kem cho mọi người lúc họ khát vì nắng hè cháy bỏng. Có anh chở nước bằng xe máy, đèo phía trước phía sau, giữa xe, giao cho bà con xong lại còn tranh thủ hô vài câu trước khi công an yêu cầu đi nhanh khỏi khu vực.
Những hình ảnh đó đã được ghi lại, họ sẽ được vinh danh vào một thời khắc phù hợp. Họ đã mang tấm lòng và tài sản của mình ra để góp phần với đoàn người Ái quốc. Họ đã được trao lại thứ tài sản khác từ Nhân dân : lòng mến mộ, tình cảm yêu quý và trân trọng những việc làm của họ.
Trở lại khối tài sản quý giá nhất đời tôi hiện nay : đó chính là 10 cuộc biểu tình với bà con Thủ đô. Vâng, 10 lần tròn trịa - lần thứ 11 thì chỉ đến đồn Mỹ đình để thăm bà con bị bắt - mà tôi đã từng nói với các bác chính quyền là phải ghi chép giúp tôi đầy đủ, tôi còn giữ rất nhiều phim ảnh mà mình chụp trong suốt các kỳ xuống đường đó. Tôi có đủ căn cứ, nhân chứng, vật chứng đầy đủ để khẳng định chủ quyền...10 lần ! bắt chước giọng bạn Phương Nga một chút cho vui thôi.
Nếu ai giàu hơn tôi 1 lần thì xin cho biết tên, xin cắn rơm cắn cỏ cho tôi kết bạn. Không phải thấy người sang bắt quàng làm họ như các Cụ nói đâu mà chỉ xin các '' bằng chứng, căn cứ, nhân chứng vật chứng..." của các bạn để về làm tư liệu, lưu giữ cho con cháu mai sau. Đó có thể coi là của hồi môn mà Cha Mẹ để lại cho chúng lấy vốn sống làm người. Làm một công dân đích thực của Đất Việt, thế mới sung sướng phải không các bậc Cha Mẹ ?
Nếu ai giàu có hơn tôi như đã kể trên thì vui lòng cho biết quý danh, hãy chia xẻ sự giàu có của bạn với Đồng bào, đừng bo bo một mình kẻo thiên hạ cho là mình cố tình giữ chặt tài sản để ...đánh bóng tên tuổi, đầu cơ chính trị, kinh lắm.
anh giàu có hơn em rồi :(
Trả lờiXóaem mới đi đc có 3 lần :(
Ôi bác Lê Dũng này ...'càng đọc càng mê bác mới chết chứ
Trả lờiXóa