17 tháng 11, 2011

" Mời " làm việc kiểu công an - Trần thuật lại ngày 11.11.2011

     Ngày 11. 11 .2011, ngày gà trống độc thân đầu tiên.
 
Sáng hơn 10 am đang ca fe cùng anh em đến chia xẻ bớt buồn vợ bỏ thì ào ào vài chục người kéo vào quây như quây vịt.

Một ông cỡ năm chục như trong clip bà con đã thấy cứ vào hua tay hua chân, miệng bảo yêu cầu xuất trình giấy tờ kiểm tra, cũng chả biết ông này đâu ra, áo quần thì lếch thếch, xộc xệch, nói năng thì như một ông từ quán cháo lòng tiết canh đã làm chai Votka 65 rồi.

Tò ...mò.

Xong lại hô các đồng chí vào cả đây, yêu cầu mời các " đồng chí" đang ca fe có máy tính về phường để làm việc. Ơ hay, ông này chắc bị thần kinh ? hay bị bệnh tay chân miệng ?

Mình bảo : ông là ai, sao có cả mấy anh em mặc áo công an ở đây mà chả ông nào có biển tên, làm gì, ở phường hay sở, bộ ?

Một ông cỡ hơn năm chục mặt gày cũng mặc áo công an bị ông áo thường phục bảo : anh kia bỏ thẻ ra cho các anh này xem có đúng là công an không rồi ...làm việc. Ông áo xanh đưa cho mình cái thẻ để xem rồi cất đi. Mình bảo : các anh là công an thì phải tuân thủ qui định về trang phục, quân hàm, biển tên đầy đủ chứ, nếu chỉ có cái quần áo thì ra Lê Duẩn bán đầy, bọn chặn xe cũng mặc như thế rồi xin đểu bị công an bắt nhiều rồi còn gì.

Ông áo thường phục tiếp tục đòi kiểm tra giấy tờ, đòi đưa anh em về công an Hà đông để làm việc. Hơ hơ, cứ như chuyện ở xã Mường tè không bằng. Trong quán có đến hơn chục anh em biết nhau đang ca fe, có đến 6 thằng kỹ sư, có họa sỹ, có nhà báo, có tiến sỹ, có thạc sỹ luật, có ...đủ cả. Thế mà cái ông áo dân sự này cứ hoa chân hoa tay nói như một tay vừa quán cháo lòng ra, chả cần biết ai là ai, ai được quyền làm gì.

Đi ra đi vào hai lần chả ai làm theo ông ta thì có tiếp hơn chục thanh niên áo dân sự tiếp tục vào đứng quanh, có cả lính cơ động đội mũ, dùi cui, áo xanh thêm dăm người nhưng cũng không anh nào có biển tên, thế mới lạ.

Mình nhìn ra ngoài thấy có cả ông anh trưởng an ninh PA 92 đứng ngoài, cũng mặc áo màu mận, sơ mi bỏ ngoài quần, mấy anh em an ninh Hà đông cũng có ở đấy cũng toàn áo sơ mi dân sự.

Rồi đích thân chú em an ninh hay vào nhà mình chơi, hỏi thăm xem mai chủ nhật bác đi đâu vào cũng hai chú em khác lôi mình ra xe, ông anh trưởng phòng PA 92 cũng lên xe, áp tải mình về quận Hà đông. Á chà, " mời " của công an là vậy đây. Còn mấy anh em ngồi ở quán thì như clip xem lại, cũng được mời về theo sau bằng cách khiêng và lôi.

Về quận thì mời lên tầng 2, cử một em tải mặc sơ mi quần bò cỡ ngoài 3 chục mang giấy bút ra và ...làm việc.

Mà này, sao em mang biên bản ghi lời khai ra làm việc với anh là sao ? anh được mời cơ mà, nếu em dùng cái giấy này thì thôi nhé, anh không thích, mà em tên gì ?. Em bảo : thì cơ quan chỉ có loại biên bản này thôi, cơ bản là nội dung mới quan trọng.

Thế này thì đâu được, anh sẽ góp ý với lãnh đạo là phải có phom mẫu phù hợp với các nội dung làm việc, mời thì khác mà bắt hay triệu tập là khác chứ, không ngờ cải cách hành chính chậm vậy sao ?

Thôi được, tí anh sẽ gạch cái từ" lời khai" đi để thay bằng" làm việc" cho đúng, em cần gì hỏi đi, giới thiệu tên và chức vụ, làm ở đâu đã. Em tên N, chỗ .A 92, à lính của ông anh rể anh rồi.

Anh cho biết tên, tuổi, địa chỉ, nghề, làm ở đâu, học cái gì...ok

Tên Bố mẹ,anh chị em ,,á chà, không được, anh không trả lời mấy cái này, chỉ trả lời về anh. mà sao bên em chả ai liên lạc với ai nhỉ, anh thì khu vực quản lý, dạo nọ ông gì bên số 7 Thiền quang cũng mời ra để hỏi về chữ ký rồi cũng hỏi về tên, Bố mẹ anh chị em rồi, cùng công an sao không có hồ sơ lưu sao ? thời buổi công nghệ mà cứ chép chép ghi ghi thế thì mất bao thời gian vàng ngọc của nhau.

Thì ai làm thì cứ ghi riêng - chú em bảo.

Anh học gì, từ bao giờ, ra trường làm ở đâu, từ bao giờ đến bao giờ, xong rồi nhé.

Anh ra quán gặp ai, làm gì. Chết bỏ mẹ, gặp bạn bè cà fe, vợ mới bỏ nên bạn đến chia buồn. Bạn tên gì, ở đâu, bao tuổi. Bỏ mẹ, chỉ quen ở bờ hồ, biết tên còn có biết gì thêm đâu.

Anh đi biểu tình ? sao lại đi biểu tình ? có được gì về vật chất hay tình thần không ?

Anh đi 10 lần, còn sao thì em cứ sang anh Chuyên mà hỏi. Còn vật chất thì mất tiền mua cờ, mua nước uống, mua áo No _ U, tinh thần thì được nhiều, vui và được thể hiện trách nhiệm của mình với Đất nước.

Sao các anh không ở nhà lo làm ăn mà cứ ra đấy tụ tập ?

Em nói hay nhỉ, tụ tập hay biểu tình ? anh không đi tụ tập, anh đi biểu tình với các Thày anh, các trí thức hàng đầu Việt nam, các lãnh đạo Thành phố cũng đã họp về việc này nhiều, Quốc hội và nhà nước còn đang nợ anh và Nhân dân về luật biểu tình đấy.

Thôi, việc đó em không đủ tranh luận được, quan điểm của em anh tôn trọng, còn anh và các Thày anh nghĩ gì, làm gì thì đâu có nghĩ theo em, như em nghĩ. Các nhà khoa học hay trí thức đâu chờ bọn em hướng dẫn nên làm gì.

OK, biên bản coppy ra cho anh hai tờ, anh ký tươi. Ồ để em xin ý kiến lãnh đạo. thế là đã mất hai tiếng, con gái ở nhà phải đi ăn trực hàng xóm rồi, chiều hai giờ có lịch học tiếng anh ở Văn quán nhỡ rồi.

Đói ghê mà chỉ có mấy cái bánh mỳ ruốc công an mua mời Dân, mình không ăn được nên chỉ ăn dưa hấu, ổi xanh do phòng thắp hương rằm còn lại mời anh em.

Thêm một ông đến, lại hỏi tiếp : tối qua ở nhà ai đến chơi ? thì bạn đến chia buồn liên tục, có bốn thằng đến chia buồn đến 10 giờ đêm nên mình bảo ngủ lại với tôi một tối, sáng dậy đi ăn rồi ca fe thì thế đấy.

Lại ch chờ lãnh đạo đến 5 giờ để họp xong cho chỉ đạo. Chết thật, hóa ra công an cứ nghĩ mình ăn rồi đi chơi, chú em Chính bưu điện thì phải gọi về xin ngỉ việc chiều nay, chú em Lã Dũng thì nhỡ bay đi Sài gòn 2 pm 30, mình nhỡ buổi học của con gái rồi.

Lại thêm một ông cỡ tuổi mình đến, lại mời mang máy tính sang phòng bên để kiểm tra. Một sếp cùng 5 lính loay hoay với cái máy tính, xem ảnh, phim biểu tình chán ra mất hai tiếng rồi lại xem blog, chú em gày gày cắm cái USB vào máy mình cài cái gì đó. Mình bảo : em cài cái gì vào máy anh mà hỏng hay sai dữ liệu là anh bắt đền đấy. Em bảo : chỉ xem anh chat nick gì trước kia thôi. Anh đâu có thời gian chat, chỉ vẽ kỹ thuật, tài liệu quản lý dự án và kho thư viện Cơ điện nghề của anh thôi.

Chú em bảo : in hết cả trăm bài trong blog của anh ra có lẽ mất cả đêm. Thế thì niêm phong máy, mai anh ra cũng mở, in rồi xem, có gì đâu mà phải mất cả chục người ở đây, con anh ở nhà không ai trông.

Lại niêm phong máy, lại chờ lãnh đạo họp bên phòng dãy nhà cạnh đó.

10 pm, chú em Lã Dũng la ầm lên, bảo tôi phải về còn thuốc thang vì đang ốm, chú em Chính thì mệt quá nằm gục trên bàn, mình xem đá bóng mà lòng sốt ruột về con gái ở nhà. May quá có chú em trai lên trông rồi ra quán cầm cái xe máy về, em Hằng chủ quán quen lâu rồi nên nom hộ cả ngày, cho dù không khóa, không gửi vé viếc gì.

Một anh to béo cỡ 90 cân ra bảo : thằng to nhất kia, chỉ chú em Lã Dũng : ra đây đánh nhau ! mình biết là đùa, Dũng bảo : em đâu có biết đánh nhau, em về đây, con nhỏ mà em thì đang ốm, các anh bắt anh em về đây rồi giữ cả ngày này nhỡ cả chuyến bay làm ăn Saì gòn của em, ai đền đây ?

Ông béo đó tên Du nói là phó đồn bảo : thôi về đi, từng người một... nghe rất đơn giản. Mình bảo : còn cái máy tính niêm phong cho xin cái biên bản giao nhận, ông béo Du bảo : thôi tặng phòng anh, ok, nếu quả thực phòng anh cần em tặng, có gì đâu, thấy phòng anh toàn máy tính bàn, máy in cổ lỗ chán thế. Đùa vậy chứ ai lại thế, chú em làm việc với mình mang máy ra xé niêm phong rồi trả.

Thôi, anh em về nhé, hôm nào rảnh uống bia nói chuyện. Ra cổng thì bà con đầy nghịt dăm bảy chục người, đồng hồ chỉ 10.pm 15.

Một ông ngồi sau xe máy của ông Du béo không đội mũ bị bà con kéo xuống, hô to : mũ, mũ mũ ? phải chạy vào đồn lấy mũ. Gớm bà con quá !

Về đầu làng có sẵn gần chục tay chờ ở quán bia, bảo đang định ra đấy hỏi xem ra sao mà giữ ông cả ngày.

Về nhà thì đã gần 12 giờ, tắm cái xong viết mấy dòng cho bà con biết tin rồi đi ngủ.

Một ngày mât toi bao thời gian chỉ vì cái '' mời"của công an, lúc về cũng chả có giấy tờ làm việc hay biên bản gì.

Hóa ra kiểu làm việc của công an bây giờ cũng đơn giản vậy, chả cần áo quần biển tên, chả cần giấy tờ biên bản làm việc lưu lại vì lý do gì mời Dân đang ca fe về đồn rồi hỏi linh tinh đủ thứ, xem máy tinh, cài linh tinh vào máy, đòi in blog cá nhân, giữ cả ngày cho gần chết đói rồi bảo : thôi ...về đi !

Chả biết bọn tư bản giãy chết nó có làm việc đơn giản vậy không ?

15 tháng 11, 2011

Già ...không đều.

   Đúng ngày kỷ niệm 11 năm ngày cưới - trùng cả ngày dương lẫn ngày âm -thì vợ mình đưa đơn ly hôn. Mà cũng lạ, loanh quanh đó vài tiếng thì bác U80 cựu sếp to quê Na Zì lại đi đăng ký kết hôn với một em trẻ, tuổi con Ngựa ở quận Hai Bà Trưng, kể cũng lạ.
  Ngẫm sự đời lắm nhiễu nhương, bọn trẻ thì cứ yêu là cưới, hết sướng là bỏ, già thì khoái là cưới, cưới về chả biết có làm ăn ra gì không, điện nước thế nào kẻo lại chỉ béo bọn Hàng Chiếu nó bán thuốc bôi trơn ?
 Nhớ câu :
 Ngày xưa sung sức thì nghèo
Ngày nay rủng rỉnh thì teo mất rồi.
 Bút Tre.

 Thằng bạn quê Thái Bình có câu cửa miệng để gắn cho ông Thày dạy môn Cung cấp điện cho xí nghiệp ngày xưa là : "già không đều". Chả là ông cứ mỗi khóa lại kèm một em sinh viên nữ, vợ Thày chết từ năm Thày 38 tuổi, Thày chả đi bước nữa, chỉ thích độc thân, làm thơ và tán gái. In thơ chả bán cho ai chỉ ký tặng các em nào học môn của thày, nhất là sinh viên nữ nhìn ngon nghẻ và có hoàn cảnh khó khăn.
    Kể ra thiên hạ nói kiểu dân gian là : "hôn nhân như cái hố xí, kẻ chưa vào thì nóng lòng nhảy vào, kẻ ngồi trong thì chỉ muốn chui ra nhanh" - nó chỉ đúng với cái hố xí ở quê thời hợp tác xã : bắc cái ván gỗ qua cái hố, xung quanh che tạm bằng lá chuối tả tơi.
   Ngày nay, ai từng được chui vào cái hố xí - không, tên nó là WC - ở phòng khách sạn 5 sao thì chắc chả muốn ra. Nó được thông gió tốt, điều hòa mát,  nước hoa thơm, có nhạc theo ý muốn, có ti vi net, có bồn sục mat - xa, có ghế thư giãn, đấm bóp, có... ối giời ơi thế thì ai mà không muốn chui vào ...hố xí ?
  Nghĩ thế thì đoán chắc cái WC ông bạn mình đang làm nhà thầu hoàn thiện chỗ cạnh Hồ tây kia chắc phải xịn lắm, xịn hơn cả mấy cái 5 sao mình đã từng làm. Chỉ tiếc là những cái tai nghe và mắt thấy chưa chắc đã ra gì, nước nôi điện đóm xì xoẹt bởi mọi thứ đều được mua bằng giá rẻ, hết date sử dụng. Đáng tiếc, giá như bọn trẻ có cái hố xí đó mà dùng thì có phải hữu ích biết bao ?
  Sáng ra chụp phim cái chân bị sưng do thằng em Lã Dũng phang vào lúc tranh bóng hôm chủ nhật, tay bác sỹ chỗ gần viện 103 cứ mân mê mãi cái chân và xoa xuýt, mình bỗng gai cả người vì nghe giọng hắn có vẻ hifi. Thôi " cô" ạ, " cô" khám nhanh cho tôi còn chụp xem có dập hay mẻ gì không, già rồi xương loãng như sốp Hanel, không còn nước non gì đâu mà "cô" cứ sờ sờ. Đúng là đồ ...quỷ sứ.
   Mất toi hơn hai trăm bạc thuốc, nào Choay, nào Nootropyl, Profenid, Ssirom...nhìn phát khiếp mang về rồi chả dám uống. Về đầu làng gặp ông bạn già làm thuốc gia truyền, kể chuyện ông  bảo : sang tao khỏi liền. Cho tí rượu mật gấu xoa xoa bóp bóp rồi bó chặt, thế mà thấy giảm đau nhanh ghê, đà này chắc ra sân chủ nhật tới được.
  Chỉ thế thôi mà cũng có đến mấy chục em lao vào Face để tư vấn mua thuốc gì, xoa bóp ra sao, đắp bó thế nào, làm mạng nghẽn đặc. Sướng thật !