22 tháng 3, 2012

Bọn Tàu chó chết thật !

 Thế này mà chúng vẫn rêu rao 16 chữ vàng và 4 tốt đấy, thử hỏi xem có phải đúng như chúng nói không ?


Vụ Trung Quốc bắt hai tàu cá và 21 ngư dân Lý Sơn:
Đòi nộp 70.000 nhân dân tệ mới thả người
SGTT.VN - Gần 20 ngày giam giữ hai tàu cá và 21 ngư dân xã An Vĩnh, huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi) trên đảo Phú Lâm (quần đảo Hoàng Sa), đến nay phía Trung Quốc đòi người nhà các ngư dân phải nộp 70.000 nhân dân tệ (NDT) mới thả người về.
Mới ra đảo đã bị bắt
Ông Lê Vinh và xấp giấy tờ nộp phạt cho phía Trung Quốc vào năm 2003 và 2009. Ảnh Phạm Anh
Sáng 21.3, tìm đến nhà ông Lê Vinh, chủ tàu QNg 66 101 TS, ở thôn Tây, xã An Vĩnh – Lý Sơn, ông cho hay tàu cá 39 CV (thực chất là 60 CV, nhưng do chưa làm lại giấy tờ - PV) của ông xuất bến ra vùng biển Hoàng Sa vào sáng ngày 29.2. Đến hơn 17 giờ chiều ngày 12.3, ông Vinh được bà Lê Thị Phúc - vợ của thuyền trưởng Trần Hiền, đến báo: tàu cá của ông Vinh và ông Hiền cùng 19 lao động khác đã bị phía Trung Quốc bắt vào chiều ngày 3.3 và đang giam giữ trên đảo Phú Lâm. "Tính ra, tàu cá tui mới ra đến đảo thì bị bắt. Có điều, cho đến hôm nay, tui cũng chưa nghe ai gọi trực tiếp cho mình thông báo là tàu bị Trung Quốc bắt. Tất cả đều thông qua thuyền trưởng Hiền gọi về cho vợ", ông Vinh nói.
Trao đổi với chúng tôi, người nhà của các ngư dân đi trên tàu cá QNg 66 101 TS ai cũng lo lắng. Bởi những cuộc điện thoại trước đó phía Trung Quốc cho Trần Hiền gọi về cho vợ là bà Phúc, ai cũng muốn nói chuyện với chồng nhưng phía Trung Quốc không cho gặp. Hơn nữa, nếu vào năm 2010, Trung Quốc bắt tàu cá Lý Sơn liên tục thì đến 2011, Trung Quốc không bắt nữa mà chuyển qua đập, cướp tài sản ngư dân. Ngờ đâu, qua đầu năm 2012 này, phía Trung Quốc không chỉ đập phá tài sản mà còn bắt giam tàu thuyền và ngư dân.
Ông Vinh bảo, tàu cá của ông bị phía Trung Quốc cướp tài sản, đập phá nhiều lần. Còn nếu bị bắt giam thì đây là lần thứ ba. Hai lần trước vào tháng 8.2003 và tháng 2.2009, tàu bị giam ở đảo Phú Lâm và đảo Hải Nam. Mỗi lần như thế, phía Trung Quốc bắt nộp 50.000 NDT. Lôi từ trong tủ ra hàng loạt giấy tờ nộp tiền phạt khi tàu bị Trung Quốc bắt, ông Vinh kể: "Lúc được thả ra, phía Trung Quốc chỉ cho đủ lương thực, dầu chạy về, còn bao nhiêu lương thực, hải sản đánh bắt được đều bị người Trung Quốc trên đảo cướp sạch, thậm chí bột ngọt cũng bị lấy".
Nộp tiền mới thả người
Từ ngày ba (thuyền trưởng Trần Hiền) bị Trung Quốc bắt giam, mẹ sinh em bé, hai chị em Trần Thị Hà và Trần Thị Thảo sống với ông bà nội. Ảnh Phạm Anh
Đến nhà thuyền trưởng Trần Hiền ở thôn Tây, xã An Vĩnh, chúng tôi thấy cửa nhà im ỉm đóng. Bà con hàng xóm cho hay, bà Phúc, vợ thuyền trưởng Hiền đã vào bệnh viện đa khoa Quảng Ngãi sinh con. Ông Trần Mười (69 tuổi), cha thuyền trưởng Hiền nói buồn: "Vài năm nay, thằng Hiền ra khơi, cứ hết bị Trung Quốc đập phá tài sản, là chuyển sang giam người, giữ tàu. Sức đâu, tiền đâu để làm ăn nữa!". Theo lời ông Mười, năm 2011, hai lần tàu ông Hiền bị Trung Quốc đập phá tài sản, cướp hải sản, mất hàng trăm triệu đồng. Còn lần này, khi ông Hiền bị giam giữ thì vợ sinh con (đến nay đã được 5 ngày), hai đứa con gái là Trần Thị Hà (học lớp 2) và Trần Thị Thảo (học mẫu giáo) phải về ở với ông bà nội. "Thế ông Hiền điện về nói gì?", chúng tôi hỏi. Ông Mười thở dài: "Trung Quốc bắt nộp tiền chuộc 70.000 NDT mới thả người". Nói đoạn ông cho chúng tôi số máy của con dâu...
Liên lạc qua điện thoại với với bà Phúc, chúng tôi được biết, sau buổi chiều ngày 12.3, ông Hiền còn liên lạc với vợ 3-4 lần nữa. Trong đó, cách đây gần một tuần, thuyền trưởng Hiền gọi điện về cho vợ qua số 13 876 638 433 nói là tối ngày 20.3, tìm người biết nói tiếng Trung Quốc đợi nói chuyện điện thoại. "Hơn 8 giờ tối vừa rồi (20.3), người Trung Quốc điện về qua số 8689 866 835 903. Thông qua phiên dịch, bảo em chuẩn bị 70.000 NDT để nộp thì mới cho 11 ngư dân trên thuyền về. Nếu không có tiền, sẽ không thả người. Em năn nỉ nói là đang sinh em bé, nên không có tiền, nhưng phía Trung Quốc không chịu, hẹn hai ngày nữa phải nộp đủ tiền qua tài khoản số 220 101 240 902 195 037".
Trao đổi với SGTT chiều 21.3, bà Phạm Thị Hương, phó chủ tịch UBND huyện đảo Lý Sơn xác nhận: hai tàu cá của ông Trần Hiền và Lê Vinh bị Trung Quốc bắt ngày 3.3, địa phương đã xác minh đầy đủ và gửi báo cáo lên UBND tỉnh Quảng Ngãi vào ngày 15.3. "Chúng tôi khẳng định ngư dân ta đang đánh bắt hải sản trên vùng biển của ta. Vì vậy, địa phương đã liên hệ với gia đình các ngư dân kiên quyết không nộp 70.000 NDT và yêu cầu phía Trung Quốc sớm thả người và trả lại tài sản cho ngư dân Lý Sơn", bà Hương nói.
Tìm hiểu, chúng tôi được biết, vào ngày 13.3, bộ chỉ huy Bộ đội biên phòng Quảng Ngãi đã báo cáo lên UBND tỉnh và sở Ngoại vụ Quảng Ngãi về tình hình hai tàu và 21 ngư dân Lý Sơn bị Trung Quốc bắt. Ngày 14.3, sở Ngoại vụ Quảng Ngãi đã có công văn gửi Cục lãnh sự, bộ Ngoại giao đề nghị can thiệp với Trung Quốc để sớm thả ngư dân Lý Sơn về địa phương.
PHẠM ANH
Theo UBND huyện Lý Sơn – Quảng Ngãi, ngoài hai trường hợp kể trên, vào ngày 27.2.2012, hai tàu cá của Lý Sơn khi hành nghề trên vùng biển quần đảo Hoàng Sa đã bị phía Trung Quốc đập phá tài sản, xua đuổi không cho đánh bắt. Đó là tàu QNg 96 197 TS (260 CV) của ông Phạm Mỹ (1971) quê ở thôn Tây, xã An Vĩnh, trên tàu có 15 lao động. Tàu cá thứ hai là QNg 96 103 TS của ông Lê Văn Phước (1966) quê ở thôn Tây, xã An Vĩnh, trên tàu có 16 lao động. Tài sản ngư dân hai tàu nói trên bị đập phá là thúng chai, ca bin tàu, dây hơi lặn và lương thực, thực phẩm...
Danh sách ngư dân đi trên hai tàu cá bị Trung Quốc bắt:
Tàu QNg 66 074 TS của ông Trần Hiền (tất cả đều ở xã An Vĩnh):
Trần Hiền (1980), thuyền trưởng
Phan Văn Tân (1980), thuyền viên
Võ Xuân Thạch (1969) thuyền viên
Nguyễn Tỏa (1961), thuyền viên
Đặng Trúng (1973), thuyền viên
Lê Hoàng (1975), thuyền viên
Nguyễn Thành (1987), thuyền viên
Nguyễn Sáng (1975), thuyền viên
Nguyễn Văn Hùng (1973), thuyền viên
Võ Văn Của (1970), thuyền viên
Trần Văn Của (1970), thuyền viên

Tàu QNg 66 1010 TS của ông Lê Vinh:
Bùi Thu (1964), thuyền trưởng, quê xã An Vĩnh
Lê Văn Phương (1976), thuyền viên, quê xã An Vĩnh
Nguyễn Lợi (1979), thuyền viên, quê xã An Vĩnh
Đặng Văn Tươi (1986), thuyền viên, quê xã An Vĩnh
Bùi Văn Lan (1985), thuyền viên, quê xã An Vĩnh
Nguyễn Dư (1968), thuyền viên, quê xã An Vĩnh
Lê Lớn (1972), thuyền viên, quê xã An Bình
Lê Văn Vương (1994), thuyền viên, quê xã An Bình
Trần Tư (1967), thuyền viên, quê xã An Bình
Bùi Trường Thọ (1981), thuyền viên, quê xã An Hải


 SGTT.

21 tháng 3, 2012

Kiếm được tiền của anh Thăng rồi !

 Sáng nay, trên đường đi làm qua cổng trường an ninh khoảng 500 m thì bỗng ngửi thấy mùi khói khét, nhìn xe mình không thấy gì thì nhìn xe chạy trước.
 Ôi trời, một cô gái đi con xe dream có khói bốc ra từ cốp, con gái gì mà chạy xe nhanh rầm rầm, mình cố chạy ngang bảo em ơi dừng lại xe em có khói. Cô vẫn không nhìn sang và cứ đi, chắc tưởng trai trêu đùa ?
 Bực quá mình vọt lên chặn đầu táp em vào lề sát giải phân cách giữa đường, hô to : dừng lại ngay, đang cháy xe em !
 Cô gái mới dừng thấy khói bốc ra thì bỏ xe đổ kềnh rồi nhảy ra, mình kịp dựng xe mình rồi mở cốp lấy quả bình chữa cháy mini mua hơn năm chưa dùng, dựng nhanh con xe của cô kia lên để xăng không tràn ra, khói và lửa bắt đầu xì ra chỗ cốp cũng kinh. Lắc bình hai ba phát rồi xịt thẳng bao quanh chỗ cháy:

 Kịp dập lửa đúng lúc.


Bảo cô gái mang ngay vào tiệm bên kia đường để tháo cốp ra.

 Lại xịt tiếp thêm mấy phát vì có tí lửa xì ra.
     May quá, chỉ chậm vài phút thì xong, đường Nguyễn Trãi lại chứng kiến một đám cháy giữa ban ngày.
    Cô gái hoàn hồn cho biết : em học thương mại sắp ra trường, sáng hẹn phỏng vấn chỗ CoopMark vừa đi đến đây thì bị như thế, cô cũng cho biết xe mới được Bố mang đi bảo dưỡng hôm kia  nhưng không hiểu sao bị cháy.
   Mở cốp ra thì dây điện chỗ hai cực acqui đã cháy hết vỏ, mình nói anh bạn sửa xe làm lại cho chu đáo kẻo lỡ còn  nguy hiểm nữa. Xe cũng đã cũ nhưng chạy vẫn tốt nên em vẫn dùng, hơn nữa chưa làm ra tiền nên cũng không dám xin Bố đổi xe, cô bảo. Bố của cô là một sĩ quan, bác sỹ  đang công tác trong viện quân y 103 gần nhà mình. 
  Cô gái bảo : em tin là Ông em - một liệt sỹ - rất thiêng nên lần nào đi đâu có việc gì cũng xin ông phù hộ, giúp đỡ, hôm nay chắc Ông  giúp em gặp bác ra tay rồi. Chắc thế, mình bảo vậy. 
  Chỉ thấy cô bé sinh viên sống giữa Thủ đô hào nhoáng nhưng có bản lĩnh rất tốt, ăn mặc giản dị, nói năng rất chững chạc, không sỹ diện đua đòi như bao đám thanh niên cùng trang lứa, chắc có lẽ phần nào do Bố cô là một người lính, sự giản dị và kỷ luật được áp dụng vào việc giáo dục con cái nên đã có một cô con gái rất tự tin ?
    Mình thì sướng vì hai việc : một là cả đời đi làm gần hai mươi năm nghề chuyên về điện đóm cháy nổ nhưng đây là lần đầu tiên trong đời trực tiếp được mang " trình độ " chữa cháy ra để thực hành trong một tình huống thực tế. Cái bình xịt chữa cháy  loại tốt của Đức mua hơn trăm ngàn từ năm 2009 luôn để trong cốp xe máy đã phát huy tác dụng rất hiệu quả, kịp thời khiến bà con xung quanh trên đường chỉ kịp đứng nhìn thì đã thấy đám cháy bị dập.
   Sướng thứ hai mới ...cực sướng là đã ghi nợ vào anh Thăng giao thông, dạo trước anh ấy bảo bộ anh sẽ chịu trách nhiệm về xe cháy nổ ( cũng đâu có nói nếu xe bị cháy vì điện thì không chịu đâu), mà đã cháy rồi thì ta cứ đổ cho xăng thì đã sao ? cháy thành than rồi biết nguyên nhân gì được bà con nhỉ ? 

20 tháng 3, 2012

Việt nam với những con số gây sốc.

    Thôi, xin không nói đến thu nhập vì nói ra sợ mấy Quốc gia khác nó thèm quá rồi ...chết thèm.
 Đấy là khi nói về thu nhập qua việc dân chơi xe ô tô hàng độc, ngay cả các siêu sao bóng đá Anh cũng chỉ dám nhìn  mấy đại gia trẻ của ta mà nuốt nước bọt khi so về độ nặng của bao tải đựng tiền mang đi mua xe.
 Rô béo hả, chả dám chơi Ben ly hay Bò vàng, những con xe lăn bánh trên phố của Việt nam có giá trị đến ngót 2 triệu đô ( hai  - triệu - đô- la Mỹ !). Nào sợ chưa hả  Ro béo ?
Đô thị mới thỉnh thoảng mất nước vài ngày, bà con mang can đi kiếm loạn lên.

  Còn biệt thự hả ? Bill Gate xin mời ông sang đây xem báo Việt nam đăng tin : biệt thự 990 tỷ tiền Việt thì hơi ít nhưng muỗi như con một đại gia góa chồng quê Hà tĩnh cũng có thể mua biệt thự dăm bảy  triệu đô giữa phố trung tâm Hà nội. Khoảng 130 tỷ tiền Việt, cũng chỉ bằng vài con xe ô tô hàng độc khác thôi, nhỏ như con thỏ.
   Còn ba loại lèm nhèm biệt thự Văn quán, Ecopark 500 m2 đất cũng chỉ cỡ một hay hai  triệu đô thì xếp vào loại tép riu, con gái lấy chồng cho mày một cái ở cho khuất mắt. Các đại gia bảo vậy.
  Bề nổi là như vậy, rất giàu có và còn hoành tráng hơn các tỷ phú trên Thế giới ở chỗ : nhiều tiền nhưng vẫn hàng ngày uống bia hơi vỉa hè, cốc thủy tinh đời 80 rửa bằng nước máy có giun mà cũng chả sợ bố con thằng nào. Thịt chó mắm tôm bán đầy vỉa hè, nhà sàn trên đê, các quán bia  cỏ, bia hơi vi sinh, bia hơi thập cẩm nguồn gốc xuất xứ vẫn chạy ầm ầm, chả ế đi đâu.
   Hôm nay xem tin nói về bệnh lao ở Việt nam thấy kết quả  theo thống kê chưa ai kiểm chứng độc lập cho biết : 30 000 ( Ba - mươi - ngàn ) người lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân mỗi năm ! lượng người nhiễm thì nhiều quá hoặc vùng sâu vùng xa chưa có xe đi đến nơi để thống kê nổi. Kinh !
  Ngành của anh Thăng đang phụ trách thì hàng năm có đến cỡ trên dưới 11000 ( Mười - một - ngàn) người cũng theo 30 000 người kia lên nóc tủ chỉ vì tai nạn giao thông, đa số là trong tuổi lao động, nhân lực chính của gia đình. Kinh !
  Xem trận rải thảm ở dải Ga za năm nọ thì bom dội cả tháng vấn chưa chết đến ngàn người, chắc bên họ có hầm ngầm sâu dưới đất nên coi bom là chuyện nhỏ như chuyện đâm xe khách trên Quốc lộ 1 Việt nam mà thôi.
   Một con số về lạm phát cuối năm 2011 cũng khiến hàng loạt các doanh nghiệp vừa và nhỏ ngẩng mặt kêu trời cho dù ngày 23 tháng 12 âm lịch mới đến ngày lên chầu : 18 %. Thực tế có lẽ hơn nữa nhưng thôi, thế cũng đủ cho bà con nghiêng ngả, lảo đảo đi mua dây thắt lưng về bởi cái cũ rộng quá mức không còn dùng được nữa.
  Những con số nhỏ nhưng cũng gây sốc, choáng hơn là khi thấy sáng ra một ca sỹ hay người mẫu bỗng dưng cởi hết áo quần lên báo khoe thân và cho  rằng để bảo vệ rừng : rừng đầu nguồn vẫn cháy cả trăm hecta, rừng phòng hộ bị chính kiểm lâm tiếp tay cho lâm tặc chặt phá, chở xe chạy vội quá còn lật bốn vó lên giời. Kinh !
  Mới tuần trước, con số  tăng 20 % của gas, 5 % của điện, 10 % của xăng cũng khiến bà con ngơ ngác và choáng bởi vừa lĩnh lương hôm qua thì đến tối mấy thứ ấy bỗng dưng tăng giá  !
  Còn mấy con số đang  sắp sửa bung ra tiếp cũng sẽ gây sốc cho bà con vào ngày nói dối và ngày Quốc tế thiếu nhi : tăng phí khám chữa bệnh, thu thêm phí lưu hành phương tiện dù Quốc hội hiện chưa nói gì.
 Nhiều người lý luận bảo rằng : các con số lỗ chổng vó của mấy ông Vinaxin, EVN, PVO hàng mấy chục ngàn tỷ hoặc mấy ngàn tỷ là nguyên nhân mọi thứ phải tăng giá bù vào, bà con suốt ngày lo kiếm tiền nên ra đường chả để ý gì dẫn đến tai nạn gia tăng. Về nhà cũng lo nghĩ nhiều về tiền bạc dẫn đến mắc lao là phải.
Dân Triều tiên. Ảnh : internet.

    Tuốt tuồn tuột con số gì cũng gây sốc, gây choáng cho mình, chỉ riêng mỗi chuyện liên quan đến ngành công an là gây cho mình một niềm tin vào tiền bạc. Chả là thế này :
 - Năm 2004, ra cơ sở 2 làm lại cái CMND cũ nát cấp từ năm 86 hay 87 gì đấy. Gặp một anh lăn tay, chụp ảnh, ký giấy hẹn sau hai tuần ra lấy và NỘP 12 ngàn VNĐ.
 - Năm nay 2012, làm lại cái cũ đã mất ở nhà ( có thể do chuột tha ), lại ra cơ sở 2 ( chỗ cũ) gặp một em xinh gần bằng em đóng vai chính  trong phim " Cánh đồng hoang", lại lăn tay, viết giấy hẹn và còn buôn thêm chuyện anh phong độ thế mà độc thân, cuối cùng vẫn NỘP 12 ngàn VNĐ !
   Thử hỏi như thế thì có phải tiền không trượt giá tí nào đúng không ? vậy tại sao các mặt hàng khác lại thi nhau lên giá và tiền mất giá trị như vậy, nào ông bà nào trả lời được thì xin tư vấn giùm.  Chả lẽ lại kêu gọi Nhân dân bầu ông bộ công an ra làm điều hành kinh tế cho rồi. Như thế dân mới đỡ khổ chứ.
 Mới chỉ  sơ qua vài con số mà thấy sốc quá, không viết thêm được nữa. Thôi.

Nước Đức đang hay.

  Tổng thống Đức vừa được bầu hôm nay, ông Joachim Gauck, không đảng phái, nguyên là một mục sư Tin Lành, một nhà hoạt động nhân quyền thời CHDC Đức, người phụ trách việc xử lí di sản hồ sơ khổng lồ của mật vụ an ninh Đông Đức cũ (Stasi) trong 10 năm đầu tiên sau thống nhất. Đệ nhất phu nhân không phải là vợ ông, vì hai ông bà đã li thân từ hơn mười năm nay nhưng chưa li hôn, mà là bà Daniela Schadt, nhà báo, bạn đời của ông và dĩ nhiên chưa kết hôn với ông vì ông chưa li hôn. Nước Đức không thấy việc đó có gì đáng bàn, chỉ hơi khó xử nếu Giáo hoàng Biển Đức XVI, cũng là một người Đức, sang thăm chính thức. Thì tốt nhất là Giáo hoàng không sang thăm cho đỡ phiền.
Thủ tướng Đức, đã ở nhiệm kì thứ hai, bà Angela Merkel, là một phụ nữ cũng xuất thân từ Đông Đức, con gái một mục sư Tin Lành, tiến sĩ vật lí, mang họ của người chồng thứ nhất đã li hôn và hiện sống với người chồng thứ hai, một giáo sư hóa lượng tử tại Đại học Humboldt.
Phó Thủ tướng Đức kiêm Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ, ông Philipp Rösler mới 39 tuổi, tiến sĩ y khoa, nguyên là trẻ Việt Nam mồ côi, sinh tại Sóc Trăng, được một gia đình Đức nhận làm con nuôi. Ông không biết tiếng Việt nhưng cũng không bị yêu cầu phải học tiếng Việt.
Bộ trưởng Bộ Tài chính, ông Wolfgang Schäuble, tiến sĩ luật, một trong những bộ trưởng được đánh giá là làm việc hiệu quả nhất, bị liệt bán thân từ năm 1990 sau một vụ ám sát hụt và từ đó chấp chính trên xe lăn.
Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ông Guido Westerwelle, tiến sĩ luật, là người đồng tính luyến ái, sánh vai với bạn trai trong các thủ tục ngoại giao.
Thị trưởng thủ đô Berlin, ông Klaus Wowereit, cũng là người đồng tính luyến ái, nổi tiếng với lời tuyên bố “Tôi đồng tính luyến ái, và thế cũng là tốt”.
Năm ngoái Bộ trưởng Quốc phòng Đức, ông Karl-Theodor zu Guttenberg phải từ chức, vì bị phát hiện và thảo luận rầm rộ trong công luận việc luận án tiến sĩ của ông có quá nhiều đoạn cóp của người khác. Ông bị tước bằng tiến sĩ, truy tố vì vi phạm bản quyền và phải nộp phạt 20000 Euro.
Đầu năm nay nguyên Tổng thống Đức, ông Christian Wulff, phải từ chức, vì bị phát hiện và thảo luận rầm rộ trong công luận việc ông có dấu hiệu vụ lợi, chẳng hạn như vay tín dụng để mua nhà từ một doanh nhân khi còn là thống đốc bang Niedersachsen, và khi sự việc bị phanh phui lại có dấu hiệu gây áp lực với báo chí. Ông đang bị điều tra vì không tự trả tiền một số chuyến đi nghỉ của mình và gia đình, mà lại để một doanh nhân trong ngành điện ảnh trả giúp. Tiếng Đức được chính thức giàu thêm bởi một từ mới, động từ wulffen, hình thành từ tên họ của ông, gồm những nghĩa như quanh co nói dối, giấu đầu hở đuôi, đem luật sư ra dọa nhà báo…
À, tôi còn quên chưa kể, năm ngoái Đảng Hải tặc (Piratenpartei) đã tiến vào Nghị viện của thành phố Berlin. Kiến nghị hoãn phê chuẩn Hiệp định ACTA (Anti-Counterfeiting Trade Agreement) đã vượt quá con số 50000 theo quy định để được đưa vào chương trình thảo luận công khai tại Quốc hội. Giữa năm ngoái, 8 nhà máy điện hạt nhân đã bị đình chỉ hoạt động và 9 còn lại phải đóng cửa chậm nhất đến năm 2022.
Và dấu chấm trên chữ i là bóng đá Đức, dù vẫn đáng gờm nhưng không còn đáng ghét mà đang rất đáng yêu.
___________
Chú thích hình: Quảng cáo của hãng đồ lót Blush: “Christian (tên gọi của nguyên Tổng thống Đức Christian Wulff) thân mến, thế này mới là minh bạch.”
Bài đăng ngày 18.03.2012
 Pham Thi Hoai. blog

Sắp có cafe ngắm người đẹp khai trương !

 Một anh bạn tại Hà nội nói đang thiết kế một quán ca fe có toàn chị em đẹp, ăn mặc mát mẻ  phục vụ, giá rất bình dân, phòng ốc và nội thất xịn chứ không như mấy cái quán ca fe võng hay ca fee hộp đang tràn lan  nội ngoại thành Thủ đô.
 Anh bạn bảo đã tham khảo mô hình quán này ở nước ngoài, nơi đó cũng thuê chị em người Việt để làm nhân viên. Ôi thế thì mấy bác như bác Tô tha hồ ngắm nghía mà chi phí rất hợp lý.

 Đây là một vài hình ảnh sưu tầm để tham khảo của anh ta trong quá trình đi tìm ý tưởng làm quán ca fe cực nóng này : 
   
Nhung quan ca phe bikini hut khach
Nhung quan ca phe bikini hut khach
Ngoài thời gian pha cà phê, các cô gái ở quán Java Girls (Orlando, Mỹ) còn dành thời gian để đi quảng bá cho quán ở ngoài đường.
Ngoài thời gian pha cà phê, các cô gái ở quán Java Girls (Orlando, Mỹ) còn dành thời gian để đi quảng bá cho quán ở ngoài đường.
Quán Bikini Beanie vừa bán cà phê vừa phục vụ rửa xe cho khách hàng.
Quán Bikini Beanie vừa bán cà phê vừa phục vụ rửa xe cho khách hàng.
Quán Bikini Coffee ăn nên làm ra với nhiều chi nhánh nhưng vấp phải kiện tụng, tranh chấp.
Quán Bikini Coffee ăn nên làm ra với nhiều chi nhánh nhưng vấp phải kiện tụng, tranh chấp.
Nhung quan ca phe bikini hut khach
Nhung quan ca phe bikini hut khach
Nhung quan ca phe bikini hut khach
Cà phê với các cô gái Việt ăn mặc
Cà phê với các cô gái Việt ăn mặc "ít vải" ở San Jose, Mỹ bị phản đối rất mạnh.

 Sưu tầm trên Net.

Nguyên Cục phó Điện ảnh bị khởi tố

  Mới hôm rồi, báo GDVN đưa tin : một ông tự xưng cục  phó Hải quan Hà nội xông vào  tận Sứ quán Mỹ để gây hấn, đánh nhau với một lái xe biển ngoại giao sau một sự việc va chạm làm gẫy gương xe biển NN. Ông này mặt mũi bặm trợn, hơi rượu nồng nặc, cứ gọi điện cho các nơi liên tục và hung hăng như bọn Tàu cướp tàu cá của ta ngoài khơi vậy. Công an đã phải đến điệu ông này đi và lập biên bản cho dù nhiều đối tượng đến dọa cả công an.

  Thật xấu hổ thay  cho lũ cẩu quan làm xấu mặt Đất nước !
   Vụ thụt két ở Cục điện ảnh này đã khiến mấy ông phải từ chức, nay mới xử lý xong hồ sơ để đưa các con sâu ra tòa.

Ông Lê Ngọc Minh, nguyên Cục phó Điện ảnh vừa bị Cơ quan Cảnh sát điều tra (Bộ Công an) khởi tố để điều tra hành vi "Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng".
Cho thôi chức Cục trưởng, Cục phó Điện ảnh

Cũng trong ngày 19/3, Cơ quan Cảnh sát điều tra (Bộ Công an) đã tống đạt quyết định khởi tố bị can đối với Trần Kim Phụng (nguyên Kế toán trưởng Cục Điện ảnh), Nguyễn Kim Chi và Nguyễn Thu Hiền (nguyên kế toán viên Kho bạc Nhà nước quận Ba Đình, Hà Nội).
Trước đó, ngày 3/6/2011, cơ quan điều tra đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can đồng thời khám xét nơi ở, nơi làm việc đối với Phạm Thanh Hải, sinh năm 1977 - nguyên kế toán Cục điện ảnh về hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Theo điều tra, từ năm 2009 đến khi bị phát hiện, Phạm Thanh Hải đã làm nhiều bộ hồ sơ ủy nhiệm chi giả để rút hàng chục tỷ đồng từ tài khoản của Cục Điện ảnh Việt Nam nhằm chiếm hưởng cá nhân. Sau khi bị bại lộ, Phạm Thanh Hải đã ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài.
Tháng 9/2011, Bộ Văn hóa Thể thao Du lịch đã quyết định cho thôi chức Cục trưởng Lại Văn Sinh và Cục phó Lê Ngọc Minh do có liên đới trách nhiệm trong vụ kế toán Hải lừa đảo.
Xuân Hoa - Vnex. net

Thư gửi Ông Kuang Dow Tân - bộ trưởng an ninh ...Miến điện.

  Thưa ông,
     Rất hân hạnh cho bản thân tôi và bạn bè vừa qua được đến thăm một trung tâm giáo dục mang tên Thiên đường của các ông, tôi rất lấy làm vinh dự cho cá nhân mình và bạn bè nên thấy rằng cần phải viết thư này cám ơn ông cùng các đồng nhiệm, ghi nhận những việc làm tốt, đầy nhân bản mà các ông đã làm cho Nhân dân và Đất nước tươi đẹp của các ông.
   Đầu tiên, để đến được trung tâm giáo dục đó, chúng tôi được tham quan phong cảnh đẹp như Thần tiên : đồi su su mọc xanh mướt, bạt ngàn, bà con dân bản xứ lấy ngọn và quả của nó bán cho các nhà hàng làm đặc sản rất được giá.
Xa xa, dãy Tam cốc đẹp như nàng Tiên đi tắm về ngủ quên chưa mặc áo váy đang say giấc nồng, bầu trời trên ngực nàng rát vàng những đám mây ngũ sắc thực ra để che đi cái nhìn trộm đắm say của Ngọc Hoàng mà thôi. Còn một nơi mà du khách cũng có thể ghé thăm khi đến thăm trung tâm giáo dục, đó là Nam thiên - nơi có những danh thắng dành cho du lịch tâm linh vô cùng tĩnh tại và thoát tục.
     Hiếm có một trung tâm giáo dục nào trên Thế giới được đặt ở những nơi thiên thần như thế, tôi đảm bảo điều đó là sự thực, nếu có ở đâu đẹp hơn thì tôi xin thề sẽ bỏ ngay thú ham mê du lịch để chỉ đến đó sống cả đời còn lại.


Hai mẹ con du khách nước đến từ nước Vệ ?

 Ấn tượng đầu tiên rất sửng sốt đối với chúng tôi - những khách thăm quan trung tâm giáo dục của ông - là sự đón tiếp đầy trọng thị dành cho du khách : cổng rộng mở, camera đủ mọi góc cạnh quan sát được du khách để kịp thời đón tiếp, phòng khách đầy hoa tươi và nước lọc tinh khiết, mấy học viên mặc áo dài trắng muốt thêu những con Rồng nhiều màu sắc, tay cầm những đóa hoa rừng tặng cho du khách, ngực cố ưỡn lên tự hào và ánh mắt đầy vẻ mời mọc, trời ơi quyến rũ đến gai người ! 
    Một đàn gà đủ cả trống mái chạy theo một nhân viên mặc áo có cả sao, hàm, đeo lủng lẳng máy ảnh và súng tiểu liên bên hông, các chú gà chạy theo cục tác chắc đòi ăn theo bữa định kỳ bên bãi cỏ. Vài chú gà con lon ton theo mẹ, lông vàng óng mượt như tơ cũng ngơ ngác nhìn du khách.
   Những dãy bồn hoa trong đó trồng toàn hoa của xứ sở nhiệt đới ấm áp nắng vàng, cây ăn quả như bưởi, bòng, cam quýt đang xuân trổ hoa thơm đến khó tả, át tất cả những mùi nước hoa rẻ tiền của mấy du khách Pháp, Mỹ, Âu châu trong đoàn. Máy ảnh máy quay chớp lia lịa cố ghi lại phong cảnh và không khí đón tiếp trọng thị của bộ phận tiếp tân trong trại, thật bối rối khi khách được đón tiếp vô vụ lợi như vậy.
    Chúng tôi hiểu chính sách của các ông là phô bày tất cả tính nhân văn qua sự giáo dục các học viên trót lỡ lầm do mọi hoàn cảnh khách quan gây lên, trung tâm giáo dục sẽ đem lại cuộc đời đẹp đẽ sau này cho họ, cũng có thể vì thấy mang ơn trung tâm mà nhiều học viên sẽ gắn bó với trường, không trở về quê sinh sống nữa, cũng một phần do khủng hoảng tài chính kinh tế toàn cầu mà công việc làm đang khó khăn, họ có về quê sau khi được giáo dục thì khó kiếm việc. Phần khác, ngoài đời những việc như trong trung tâm đào tạo của họ không giống nhau lắm. Đó là sự tồn tại có thể đang được các ông hoàn thiện.
     Được thăm dãy nhà các học viên đang học tập, chúng tôi thật ngưỡng mộ chương trình giáo dục nơi đây. Học viên học đàn Piano, Oocgan và các bộ khí, bộ gõ trong khu Music thật hoành tráng. Xa hơn góc đó một tí thì có vài cháu nhỏ chơi và làm quen với các bảng ký hiệu về dụng cụ âm nhạc, các cháu này là con cái của học viên khi vào đây thì sinh ra, họ được sống trong các khu dành riêng cho trẻ do Quốc tế tài trợ rất đẹp và hiện đại chả kém nơi nào trên Thế giới.
Phía chân đồi xanh mướt các loại rau là những học viên mặc áo và đội mũ trắng, đeo kính trắng bảo hộ đang cầm những bình thủy tinh pha những hóa chất thực hành môn công nghệ sinh học, nghiên cứu ra những giống rau mới cho thị trường ngày một khó tính nơi Đất nước ông.
    Gần hồ cá, những học viên đang mải mê tung ngũ cốc, thức ăn cho đàn cá há miệng tròn xoe chờ đớp thức ăn, bên trên chúng là rặng vú sữa tỏa bóng, hàng cây vạn tuế ngay ngắn như những lính canh thời Tần thủy Hoàng bên nước Tề thủa trước. Đàn cá sấu, rắn hổ mang chúa đang nằm sưởi nắng khi vừa ăn xong bữa sáng là món thịt lợn siêu nạc.
Trong một khu thiết kế ô tô dành cho du lịch : những học viên mê mải đắp đất mô hình xe hơi, vài học viên đang rê chuột trên máy tính để chỉnh lại những mẫu concep mới ra lò.
Độc đáo nhất là nơi những cô gái trẻ đang đan lát, họ vừa mới hoàn thành những tấm áo dài thêu tay hình Rồng, Hổ, mặt Phù điêu Vương tộc dành cho vợ của các nguyên thủ , những áo dài có hình công phượng chỉ dành cho các cô gái làm nghề tiếp khách của ngân hàng, Bưu điện hay làm MC truyền hình thì rẻ tiền hơn , cỡ chỉ  vài ngàn đô la là tối đa. 
Một khu cho các học viên có năng khiếu về công nghệ cao : những kiện hàng linh kiện phần cứng máy tính, những lô đĩa mềm và sóng WIfi phát kín khuôn viên dành cho cả du khách online, chát Video với người thân bên kia nửa địa cầu, thật là một thế giới hoàn hảo !
    Một học viên hướng dẫn du khách từ châu Phi sang chưa biết dùng hệ mạng 5 G của Đất nước ông, họ cứ ố ô á à liên tục, không ngớt tán thưởng những thành tựu khoa học công nghệ mà xứ ông đã đạt được. Không hiểu sao các ông lại có thể tiến nhanh, tiến mạnh và tiến vững chắc như vậy ? đó là câu hỏi mà chúng tôi, những du khách quê mùa cứ thắc mắc mãi trong chuyến đi ngay cả khi đã trở về nơi rừng rú công nghệ quê tôi.
    Một bà đầm người Pháp đang loay hoay chọn áo dài thì Video công cộng có hình con gái bà hiện lên ngay khoảng không  giữa phòng bằng công nghệ màn hình không khí chạm tay cảm ứng. Cảnh cô con gái bà  đang đẻ con trong bệnh viện Mác- xây khiến vài người chúng tôi đỏ mặt, tay bác sỹ bên đó vô tình chĩa camera trên trán vào chỗ đứa bé chui ra mất vài phút rồi mới rê đi chỗ khác. Khổ quá, bà già kia mang máy Ipas quên không tắt  định vị vệ tinh nên bị theo dõi vị trí, thằng con rể nó phát hình qua vệ tinh, tab vào nick của bà nên hệ thống trung tâm của trại giáo dục đã phát lên cho Bà biết tình hình ở nhà.
   Bữa trưa đã đến, tiếng loa trầm ấm  của hãng BOSS lắp khắp khu công cộng mời mọi người về khu nhà ăn phía hồ bán nguyệt, các bàn với khăn trắng muốt được trải sẵn, tiệc đứng do các đầu bếp từ Horizon và Deawoo lên nấu thường xuyên gồm đủ các món ăn Âu á, Ấn, Malay hợp khẩu vị với đa số du khách, đồ uống gồm rượu nút lá chuối 50 năm và  vang nho làm từ nho trồng bên đồi có độ cao 1800 m so với biển đã khiến du khách ngất ngây, khó kìm chế được. Một số khách từ Hàn quốc quen ăn thịt chó thấy cánh vườn rau mơ tam thể thì reo lên như vớ được tấm vé vào xem trận chung kết ngoại hạng Anh tháng sáu năm sau.
    3 giờ 30 là màn quà tặng trước khi chia tay, du khách được chụp ảnh chung với ngài Hiệu trưởng của trung tâm và tất cả hơn ngàn học viên các bộ môn. Mỗi du khách được tặng một quà tùy theo sở thích, ai thích áo dài thì áo dài, ai thích rượu rắn hổ mang thì một bình, ai thích da cá sấu thì được túi Ham met hoặc GuuChi, LV. Còn ai có tâm hồn ăn uống thì được tặng rượu vang nho ủ dưới hầm từ hai chục năm ngon tuyệt.
   Xe của chúng tôi bon bon ra đường nhựa, còn vài đoạn chưa rải kịp at -phal thì đang được các chuyên gia ngắm qua thước đo đạc bên đồi, một vài chuyên gia mang máy quay phim có vẻ của các lực lượng kiểm tra chất lượng cũng loanh quanh giám sát trên các khu vực đang thi công đường này. 
      Sự đón tiếp du khách rất nồng hậu của các ông còn được thể hiện qua sự chu đáo của lực lượng Police mặc áo vàng đứng dọc đường, họ xin dừng xe và kiểm tra gấy tờ của các gã tài xế du lịch địa phương đang chở chúng tôi. Độ an toàn của xe cộ, khăn lạnh, nước uống, thiết bị thuốc men y tế dự phòng ra sao, đầy đủ rồi mới cho xe tiếp tục lên đường.
   Xe của chúng tôi lùi xa dần nơi Thiên đường để ra phi trường cách đó chừng hai giờ xe chạy. Du khách chỉ còn biết ngất ngây với khoảng thời gian như chỉ có trong mơ với một ngày thăm thú, họ đang nhấm nháp lại những khoảnh khắc ít ỏi trong đời người may mắn của mình, họ mơ ước xứ xở nhà quê lạc hậu của họ sẽ có ngày làm được như Đất nước của các ông, mong đến mỏi mòn ông ạ.
      Thôi thư đã dài, cũng sợ làm mất thời gian vàng ngọc của Ông và đồng sự, thời gian của các ông chắc chắn phải là kim cương thì Đất nước của các ông mới đạt được thành quả như vậy, chúng tôi xin vô cùng ngưỡng mộ ông và phu nhân của ông, chắc ông phải được sanh ra cạnh Chúa nên được ban phát sự ân sủng như vậy, thật vinh hạnh thay cho bà vợ của ông, một phụ nữ đẹp không kém  Trăng Rằm .
     Chúng tôi hy vọng được may mắn thăm thường xuyên trung tâm giáo dục kiểu mẫu của các ông, thôi thì lần sau không cần tiếp đón chu đáo quá, chúng tôi có thể tự túc lo từ việc lo mì tôm ăn trưa, tự lo chỗ ngả lưng bên bãi cỏ xanh mướt bên những đàn gà tự do, tự lo xe cộ, tự lo nếu có mất điện lúc ăn mì tôm bữa trưa cũng được. Chỉ mong được đem những hình ảnh đầy nhân văn kia ra cho Thế giới học hỏi, làm theo một cách rộng rãi, coi đó là sự tri ân của chúng tôi  đối với Đất nước của Ông.
     Sự đồng ý của ông là vinh hạnh của chúng tôi, thay mặt các du khách trong đó có cả các cụ già trên 80 tuổi như cụ Đại Đức đến từ Châu á, cụ Lộc Thọ đến từ nước Vệ cùng nhiều cụ khác, chúng tôi xin gửi đến Ông bộ trưởng lời chúc phúc, Chúa sẽ ban phước lành đến ông và Gia đình, Chúa luôn ở bên cạnh Ông hàng ngày.
    Xin tạm biệt ông, cho chúng tôi gửi lời cám ơn và chúc sức khỏe đến lãnh đạo, nhân viên của trung tâm giáo dục Thiên đường đó, cả Thế giới văn minh đang hàng ngày mong mỏi được đến thăm nơi đó, ghi nhận những thành tích mà họ đạt được, tất cả họ đã  vì sự tiến bộ của xã hội,  tình  người đầy tính nhân bản trong họ đã được ghi nhận.
  Xin chào ông lần nữa, ngài Bộ trưởng đẹp trai mà tôi và rất nhiều chị em du khách ngưỡng mộ.

Du khách xứ nhà quê lạc hậu.