Ngay như mình, cả năm nay chưa mua tờ báo nào trừ mấy tờ dạo tháng trước có bài phỏng vấn mấy bà bán giày, mấy ông tổ khu phố, mấy bác bảo là Hà lội gốc, nói xấu các trí thức và người đi biểu tình, thậm chí họ đã dám nói những người đi biểu tình là phản động !
Báo nhà nước mà làm ăn như thế thì bảo sao không ế ?
Thế nhưng, hôm rồi gặp Cụ Nguyễn Nhã, Cụ bảo các bài viết của Cụ cũng đã đăng trên vài tờ báo, ví dụ như phụ san của tờ Nhân dân và vài báo khác. Cụ còn mang theo một tờ có số vào ngày 27 tháng 6 ra để anh em xem. Ồ đúng vậy, báo Nhà nước hẳn hoi đây, ai bảo không nói gì ?
Trong bài này có An nam Quốc họa đồ do một người Pháp xuất bản năm 1838, ghi rõ tọa độ trùng khớp với các bản đồ hiện đại ngày nay.Hiện chỉ còn vài bản đang lưu giữ trong thư viện (N)
Đa số các bạn trẻ hiện nay đều mê báo mạng bởi sự tiện lợi của nó, họ không cần đi tìm mua báo mà chỉ cần có cái điện thoại hoặc máy tính, vậy là có tương đối tin tức cần có. Tuy vậy đôi khi các báo nhà nước lại chưa có báo điện tử, thậm chí có nhưng chỉ đăng vài tin nhạt.
Một bài trên báo Khoa học và Đời sống, thứ 7 ngày Quốc khánh Mỹ.
Ngồi trong quán nước, vô tình cầm tờ báo giấy, thấy ngay trang có bài này, liền chụp ảnh để tuyên truyền cho báo Nhà nước vậy.Thời buổi công nghệ, đôi khi người ta bỏ mất thói quen của thời bao cấp : sáng ra có cái cà mèn đựng cơm trưa, cán bộ thì có tờ báo cuộn tròn để ở giỏ xe, thế là dân trí tốt rồi, nay mạng ảo nhiều thứ quá khiến bà con bán báo giấy ế nhiều, có lẽ chỉ còn sống bằng quảng cáo và tài trợ. Cũng chẳng sao vì một xã hội tiên tiến thì ai thích ăn gì thì ăn, món gì hợp khẩu vị của ai thì dùng, cái thời bao cấp vào một ngày cả xóm mình đều ăn thịt bụng lợn và xu hào già đã qua lâu rồi.
Cho dù báo gì đi nữa thì thông tin khách quan, trung thực, đầy đủ, kịp thời sẽ là điểm mấu chốt để các tờ báo đó sống được, đồng thời nó cũng sẽ hoàn thành được sứ mệnh mà Đất nước giao phó, trả lương nuôi các anh chị em cộng tác với tờ báo đó.