Chị tiến đi thăm các thày thuốc bệnh viện đa khoa Bạch Long Vỹ.
Vào viện thăm người ốm gặp ngay một chú em chạy ra hỏi :
- Anh hả, anh nhớ em không ?
Ờ nhìn chú mày quen quen, dân bờ hồ thì phải ?
- Đúng rồi, em dân bờ hồ đi với bọn anh mãi còn gì.
Chết thật, sao dân bờ hồ mà chả thấy trên mạng gì cả, phây phiếc nick niếc đâu mà sao không giao lưu quan hệ gì sất ?
- Em bận quá, em dân IT bán phần cứng máy tính...dân Nam định... á chà, biết chú mày rồi, nhớ rồi.
Em, vào chữa phổi chục ngày xong rồi, thế nhà anh đã sang làm việc với bác sỹ chưa, chưa thì cứ nằm đấy vài ngày chỉ vài viên thuốc miễn phí thôi. phải sang gặp ngay, nhờ vả, phong bì...đấy, phòng em gần chục người vào phát làm ngay thủ tục đầu tiên thì mới có chỉ đạo chụo chiếu xét nghiệm, mà xét nghiệm chụo chiếu dưới tỉnh là vứt đi hết đấy nhá, không dùng.
Ố thế á ? thế thì anh phải làm ngay, mấy củ nhỉ ?
- Ít thì dăm trăm như anh kia ( chỉ anh áo xanh ) vì nhà nghèo, đa số là một củ ( triệu ), giàu thì hơn...
Thế dấy, bác sỹ thế thì giàu quá là phải, toàn xe máy space với ô tô đẹp, túi sách hàng hiệu, kính hàng hiệu là đúng rồi. Một phòng có một bác sỹ phụ trách , bình quân 8 giường, mỗi tháng ít nhất có hơn chục bệnh nhân vào, riêng thủ tục đầu tiên đã hơn chục củ, chưa nói đến cả quá trình điều trị.
mà bác sỹ xui em ra chợ thuốc mua thuốc lao phổi ngoại....
Ơ thuốc này thuộc chương trình chống lao Quốc gia phát miễn phí mà, sao có bán được ?
- Thì bác sỹ bảo họ bóc vỏ hộp ra rồi bán riêng vỉ hoặc viên trong lọ như lọ kẹo cao su ấy.
Ái chà, còn thế nữa.
Đấy, quan hệ rộng là đi đâu cũng có anh em chỉ đường mách lối , rất được việc.
FB Vova
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét