Năm kia, gặp ông bạn học cùng phổ thông đang là sỹ quan thổi kèn - quân nhạc - ở Thủ đô trong quán nhậu, đúng khi hắn đang ăn mừng vợ bỏ thì mình và lũ bạn ngạc nhiên vô cùng cùng. Cứ nâng ly bia chúc mừng tự do của ông bạn mà đứa cười, đứa bảo : không nên mừng mà là chia buồn.
Ai dè, năm ngoái mình cũng được vợ bỏ, mình hèn nên không dám mời lũ bạn phổ thông ra quán ăn mừng. Sợ chúng bảo năm ngoái ông mừng cho thằng kia thì năm nay giời chiều lòng ông, ước gì cho nấy thì lại dở.
Hôm rồi về quê gặp lại thằng sĩ quan bị vợ bỏ kia, ai dè chúng biết cả chuyện của mình, hắn cứ nhìn rồi khà khà cười, với giọng rất lính hắn bảo : chó có khẩu phần, quân nhân có xuất. Mình bảo ông nói thế nghĩa là sao thì hắn bảo : tôi là lính, bảo bắn là bắn, vợ bảo bỏ là bỏ luôn, chả quan trọng vì vợ nó dân sư phạm, giao lưu với cán bộ đoàn đội nhiều, toàn thằng hát hay múa giỏi, nước hoa thơm lừng chứ có khét mùi súng như mình đâu. Tự do cho cả hai mới sướng ông ạ.
Ừ thì tự do, mà chắc đếch gì ông được tự do - mình bảo - hắn gật gù, hai tay như dấu thứ gì trong túi quần. Thằng kễnh cùng lớp ở làng bên bảo : tay này nó quái lắm bố ạ, có một em giáo viên khác dạy ở cấp 3 huyện - em thằng cu học cùng khóa, khác lớp trên Vân đình - đang mê mết chú sĩ quan độc thân. Thảo nào cu cậu cứ thứ 7 chủ nhật lại ở tịt quê, bỏ phố hai ngày.
Cu sĩ quan bảo : đàn ông như tôi trên răng dưới cát tút, tài sản to nhất chỉ có cái kèn đồng, cũng như thằng Tám sứt ở Nội xá khoèo chân hở rốn mà vẫn có gái xích mới lạ. Chỉ mỗi hôm về đám cưới con cháu, hát độc bài chân tình thế mà con em thằng bạn xin số rồi nhắn tin đi lại, rồi bồ kết mới chết nhau chứ, chắc phải nổ pháo lần 2 thôi các ông ạ, hà hà. Hắn cười như Chí phèo mới mua chịu được cút rượu ở quán mụ béo đầu làng.
Lũ mấy đứa cứ trách xã giao, bảo mình có chuyện lớn thế sao không cho bạn bè biết. Hóa ra chả đứa nào đọc bờ lốc của mình, chúng cũng không chơi facebook, không đọc Basam nên chả biết tin gì cả. Mình bảo : tôi có được tự do như thế mừng quá, sau 15 phút ok với tòa là cho lên bờ lốc ngay. Thằng sĩ quan thổi kèn bảo : tôi tưởng ông cho lên báo Nhân dân thì tôi mới đọc chứ mạng tôi biết đâu. Ờ nhỉ, tôi cho lên báo Nhân dân thì đăng vào mục bố cáo hả ? lũ U50 cười như vỡ sân quên cả nhà người ta đang có đám ma, cả lũ đang đi viếng.
Chưa biết chừng còn mấy thằng mày nữa đấy, sang năm thêm vài thằng vợ bỏ cho đủ mâm nhậu - thằng lớp trưởng cũ bảo. Thời đại bây giờ mọi giá trị đều đơn giản đối với chị em, chán chồng là ale hấp, đi tìm chỗ khác kiếm ăn liền, con cái là chuyện nhỏ. Hay thế mới là dân chủ nhể ? - thằng có vợ làm với công ty Pháp lẩm bẩm.
Mụ gái già độc nhất trong đám nãy giờ chỉ ngồi nghe, giờ mới ra giọng giận hờn như sợ sắp hết date :'' các ông đừng có tưởng sẽ được tự do toàn diện như các ông muốn đâu, chỉ dăm bữa nửa tháng là có vài cái cùm nó lê đến tận chân, túm các ông nhốt vào thiên đường của bất hạnh bây giờ. Đàn bà nó mà xích thì có chạy đàng giời, huống hồ quanh nhà các ông toàn các em sinh viên ra trường đang thuê nhà, thấy thằng giai vạm vỡ độc thân nó không bỏ bả, mang hoa mướp ra câu các ông có mà giời sập !". Ái chà, con mụ này nói ra vẻ hiểu biết, chả khác gì bọn buôn người qua biên giới thế ?
Bà nói thế khác gì tự do của chúng tôi - những công dân tiêu biểu ở làng Vũ đại - chỉ như trứng để đầu gậy sao ? chao ôi, thật bất hạnh !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét