Chị hồn nhiên như ...cô tiên bảo rằng thì là : mức phí bảo hiểm ít thế thì không thể đòi hỏi tay nghề bác sỹ giỏi, tức là con bệnh và báo chí phải hiểu rằng : tiền nào của ấy. Đúng, văn minh theo kiểu cơ chế thị trường rồi còn gì, mình ủng hộ chị Tiến cả hai tay và mấy chân liền ! con bệnh có vài xu lẻ mà đòi bác sỹ giỏi như bên tây thì lấy đâu ra, định đòi tiên chắc ? dân đúng là gian - các Cụ nói là cấm có sai.
Chị ơi, cứu em với ! |
Và dĩ nhiên bà con sẽ phải chi trả mức phí khám chữa bệnh theo biểu giá mới vào thời điểm một hay hai tháng nữa, đúng lúc nhuận hai tháng tư âm lịch - cái đói giáp hạt vốn đã khiến bà con mềm oặt, lạnh ngắt cơ thể đi rồi.
Mấy đại biểu cũng rất hồn nhiên, cứ đi hỏi : thế tăng phí khám chữa bệnh thì chất lượng có nâng lên thêm tí không ? ô hay, chất lượng nó vốn là một phạm trù triết học, nó không có định tính định lượng, không có cân lạng như các ông ra chợ mua vài ba lạng thịt còn dính lông rồi trả theo giá hàng ngày ngoài chợ. Chất lượng khám chữa của các nước văn minh khác nó cũng thế thôi, không có định lượng.
Còn chuyện khi đã tăng phí khám chữa bệnh rồi thì không biết chị có chỉ đạo cho các bệnh viện là thôi thu tiền vệ sinh khi bà con đi toa lét nữa không ? chắc kệ vì cái đó là để cải thiện thêm cho vài nhân viên đấu thầu làm cái công việc đó. Mình vào các bệnh viện giữa trung tâm Thủ đô như Sanh pon, Viện tim ...đều thấy có hẳn nhân viên béo ịch ngồi cửa WC thu tiền, đi kiểu gì tính giá kiểu đó, rất linh hoạt.
Một khu WC bệnh viện hiện nay.
Chị Tiến rất thời trang, lãnh đạo là phải thế chứ. |
Dạo mười mấy năm trước, khi đẻ con gái đầu ở viện Việt - Nhật, ngạc nhiên vì thấy mỗi lần thay tã, rửa đít cho vợ con thì lại phải chi riêng 5 ngàn đồng ( tiền ngày xưa có giá hơn giờ ) cho chị hộ lý làm cái việc ấy. Tắm cho bé cũng vậy, tay này đưa con, tay kia đưa tiền, nhìn qua khe cửa thấy hai tay mụ ta tóm cổ hai đứa bé có hai ngày tuổi, giơ như tóm con mèo rồi dùng vòi xịt nước xối thằng vào chúng, kệ mẹ chúng kêu ré như mèo con kêu gọi đàn mà mình kinh nổi da gà.
Khi phóng viên hỏi về chuyện dân phàn nàn về y đức đang có nhiều vấn đề, chị Tiến không thèm nhìn vào giấy trả lời luôn : tất nhiên có, nhất là ở những viện đang quá tải, thiếu nụ cười là chuyện ...có. Chị cũng chẳng cần trả lời là thiếu thế thì do đâu, do giáo dục, do văn hóa, do tâm và tiền của các bác sỹ thiếu hay do cái gì ? chị bỏ dở câu trả lời chắc để cho bà con tự tìm hiểu, nâng cao kỹ năng khi đối mặt với nhân viên ngành y vậy.
Rồi chị Tiến bảo đang thí nghiệm chuyện khoán ...chữa bệnh ! đúng rồi, chắc chị học bác Kim Ngọc ở Vĩnh Phúc ngày xưa khi đưa ra khoán mười cho bà con nông dân. Không biết chị đã nghĩ kỹ chưa chứ mới khoán mười cho nông dân thôi mà bác Ngọc đã ăn đòn thế, còn chị khoán cho bác sỹ thì còn nguy hiểm, rủi ro cho chị đến đâu? . Mình nghĩ đúng là phụ nữ thời nay to gan thật, dám làm dám chịu, kiểu gì cũng chiến hết.
Mấy tháng trước, chị hứa là đến 2015 thì chấm dứt tình trạng nằm chung giường, nằm gầm giường, chấm dứt quá tải ở các bệnh viện, mình nghĩ nếu được thế thì nếu khi ấy cho dù chị có nghỉ hưu rồi thì nhà nước cũng nên phát huy chương cho chị - một nữ bộ trưởng ăn được, nói được, làm được lại rất thời trang. Rất hiếm những con người như chị giữa cái thời nói một đàng làm một nẻo hiện nay.
Chỉ một lần giả nhời báo chí và trực tuyến với các con bệnh tương lai mà tầm của chị đã được khẳng định. Nhìn bề ngoài của chị, có thể nhiều người cho rằng chị hơi giống bác sỹ, giám đốc bệnh viện mắt Hà nội - chị Vũ Thị Thanh - một bàn tay vàng như báo Dân trí đăng hôm 8- 3 vừa rồi, cũng có thể vì biết đâu họ là chị em ruột hay họ hàng thì sao.
Bộ y tế có được một nữ bộ trưởng như thế quả là vinh dự, chứ như mấy anh tiến sỹ dược rởm vừa bị kỷ luật hôm rồi mà lãnh đạo thay chị thì có mà chi phí khám chữa bệnh còn tăng hơn nữa, bà con còn khốn khổ khốn nạn hơn nhiều.
thích nhất cái ni "ăn được-nói được" ho ho ha ha hi hi he he
Trả lờiXóa