8 tháng 12, 2011

Những tài sản vô giá bị bỏ quên.

 Chiều tối, vừa đi làm về đến nhà thì ông anh chủ quán bia gọi bảo ra " rửa " cái bộ trường kỷ vừa mua, ra luôn.
    Một triệu tư - ông anh bảo, lôi tận góc chuồng lợn nhà nó ở Phú xuyên đấy. Nó còn chạy sang hàng xóm lôi về cái bàn cho đủ bộ, cũ quá nên chán, cho trẻ con hàng xóm mượn cái bàn để kê học tạm. Bộ ghế được làm bằng gỗ hương, nhà chủ bảo từ thời cụ nó được chia sau cải cách. Trước đó là của nhà địa chủ đã dùng từ trước đó vài chục năm, nghe đâu từ một chín  hai mấy gì đó.
   Quả thực nhìn bộ ghế đã có chỗ bị ải dưới chân, tuy nhiên các chi tiết đục chạm thì ít thấy có ở những  bộ bàn ghế đang bày bán ở các của hàng đồ gỗ trên phố. Các chi tiết rất tinh xảo, nhìn như tranh vẽ và cầu kỳ đến khó tin. Sáu mảng dựa lưng ở hai ghế có sáu bức đục trạm mô tả như các bức tranh khác nhau, chim hoa cá gái, phong cảnh có cả. Một ông khách đến uống bia xem xong bảo để lại 6 bức gỗ đó với giá 6 triệu. Chắc là thấy đẹp thì phải ?
    Anh chủ mua được bộ ghế bảo : mình sẽ bán bộ này với giá hơn trăm triệu ! bác gắn thêm vàng hay ngọc trai? mấy ông khách hỏi.
     Không, chỉ chụp ảnh rồi đưa lên mạng, giới thiệu về xuất xứ của nó rõ ràng, thế thôi. Khách về vãn anh mới nói : hóa ra bộ ghế này của ông nội một tay đại gia bất động sản Hà thành quê Vân đình, xưa ông nội hắn là địa chủ,  cho đóng bộ ghế đó phải mất bốn hay năm năm mới tìm đủ gỗ quý về cho thợ Chuôn tre Đồng vàng đóng, cải cách bị thu hết đồ kể cả cái mâm gỗ mít. Sau này con cháu thanh đạt, làm ăn to nhưng đám ở quê không biết bộ ghế lưu lạc nơi đâu, hơn nữa bọn thanh niên bây giờ cứ đi vác xa lon giả da về chơi, không thích  mấy cái đồ của Cha Ông chúng để lại vì chúng cho là cũ, xấu. Mình biết tay đại gia kia đang đi lục tìm cái bộ ghế này lâu rồi nhưng chưa có duyên tìm được.
   Kinh bác quá ! đúng là nghề chơi cũng lắm công phu, bác mua có hơn một triệu mà bán được hơn trăm triệu thì đúng là giỏi hơn cả Bin gết rồi. Anh ấy chỉ ngắm bộ ghế rồi cười:  những giá trị vô giá có phải ai cũng có duyên mà có được, bảo sao con cháu bây giờ nếu không dạy bảo tốt thì chúng có thể  đem bát hương nhà thờ Tổ có tuổi trăm năm ra bán rẻ, mua cái mới bên Bát Tràng về cho ...hợp mốt.
 Hay mình chuyển nghề sang đi học về ...đồ cổ nhỉ ?

2 nhận xét:

  1. Hây dà! Sao bác Lê Dũng không chộp vài tấm ảnh bộ trường kỷ ấy để bà con ngắm chơi cho... đỡ thèm nhỉ? À, mà cái máy ảnh bị CA đập rồi thì phải?

    Ngày xưa nhà tớ có cái đi-văng (tiếng mình gọi là "cái phản" nhỉ?) và bộ ghế cùng loại ván. Chả hiểu đó là gỗ cây gì mà chẳng cần thoa dầu mỡ gì cả cũng rất láng, rất bóng. Đặc biệt mùa hè miền Nam dù nóng đến đâu, mặt ván vẫn mát rượi. Đó là kỷ vật của gia đình (không phải địa chủ nhé, he he) mà ba mẹ khi rời miền Trung xuôi Nam, đi đâu cũng đem theo. Hic, tới thời bao cấp sau 1975 thì bán rùi. Hồi đó nhớ cũng có giá lắm!

    Trả lờiXóa
  2. LD co lam kinh doanh cho nguoi khac khong day . Neu co cung tot thoi .

    Trả lờiXóa