Cô giáo giao học sinh lớp 2 cho công an hỏi cung – Nỗi nhục của những ai?
Đôi lời: Về vụ việc quá tệ hại này, hôm qua, chúng tôi nhận được một bài bình luận của tác giả Nguyễn Thu Trâm. Nhưng xét thấy nội dung bài có phần gay gắt quá, lại dựa vào và tầm chương trích cú quá nhiều thứ luân lý Nho giáo cổ lỗ và các nhân vật trong sử Tàu, nên chỉ xin điểm trong phần bản tin, khi bài được đăng ở một trang khác.Rồi sáng nay, chúng tôi nhận được tiếp một bài của Nhạc sĩ Tuấn Khanh, về cùng chủ đề, với mấy lời trao đổi riêng với chúng tôi, băn khoăn không biết có thể đăng ở đây khi nó là “một đề tài rất nhỏ”, giữa lúc bao nhiêu sự việc to tát, quốc gia đại sự nóng hổi đang được bàn luận sôi nổi.Cũng sáng nay, phát hiện và điểm một bài nhan đề “Học sinh lớp 2 dọa tự tử vì không được gọi phát biểu“.Không phải là chuyện nhỏ nữa rồi! Không chỉ loanh quanh “kỹ năng sống” của riêng con trẻ, hay phương pháp sư phạm và trình độ nhận thức pháp luật của giáo viên, mà là một vấn đề lớn lao hơn rất nhiều.Đó là một sự méo mó tới quái dị trong nhận thức về quyền con người, từ hệ thống Giáo dục, cho tới những ngành liên quan, như ở đây là Công an và nhiều nơi khác.Ngược thời gian và lên “trên” nữa, mới đây thôi, Ngày Nhân quyền Quốc tế của Liên hiệp quốc 10-12-2012, báo chí VN gần như hoàn toàn im tiếng, trong khi VN từng tham gia ký tên vào Công ước Nhân quyền của LHQ, lại đang tranh ghế vào Hội đồng Nhân quyền của LHQ nữa.Rõ ràng có cả một làn sóng ngược, rộng khắp, quyền lực ghê gớm, mà không được tuyên bố thành lời, bằng văn bản, đang chống lại những gì giúp cho người dân Việt Nam, từ trẻ thơ cho tới người đã chết, được phát huy quyền con người căn bản của mình đã được ghi trong Tuyên ngôn Độc lập nước VNDCCH và Hiến pháp, Công ước quốc tế. Đương nhiên, từ quyền căn bản bị kìm hãm, thì Dân trí, Dân khí cũng bị ức chế, tù hãm.Xin được đăng cả hai bài viết nói trên.
Thư ngỏ cho bộ trưởng GD-ĐT Phạm Vũ Luận:
Từ nỗi nhục của trường Trung Lập Thượng
Tuấn Khanh
Câu chuyện xảy ra ở trường tiểu học Trung Lập Thượng, huyện Củ Chi, TP. HCM, vào ngày 26 tháng 12 này, có thể nói là lại gây thêm một nỗi nhục của ngành giáo dục Việt Nam, là chỉ dấu của những bất an mà xã hội Việt Nam đang và sẽ chịu đựng.
Chuyện được tóm tắt rằng bà Ngô Thị Mai, hiệu trưởng trường tiểu học Trung Lập Thượng, Củ Chi, TPHCM, vì nghi ngờ một học sinh nữ lớp 2 ăn cắp của giáo viên Th. hơn một triệu đồng, nên đã đồng ý giao cho công an hỏi cung. Thậm chí anh trai của bé T. đang học cùng trường cũng bị giao nộp cho công an dẫn đi. Vì quá sợ hãi, bé T. đã nhận là đã ăn cắp và bộc lộ dấu hiệu hoảng sợ đến mức tâm thần khi trả lời bất nhất. Thế nhưng đến chiều hôm đó, cô Th. nhận ra rằng tiền mình vẫn còn nguyên trong giỏ.
Trong câu chuyện này, dù đã được cấp trên là Phòng GD-ĐT huyện Củ Chi yêu cầu nhà trường xin lỗi học sinh, nhưng rốt cuộc vẫn gây nhiều tai tiếng, buộc phụ huynh và dư luận nhìn thấy nơi đó một ví dụ buồn và nhục cho ngành giáo dục, cũng như với các nơi có liên quan.
Hãy quay trở lại thời gian vào năm 2007, nơi đã từng xảy ra sự kiện kinh hoàng, và có thể tạm gọi là đầu tiên của ngành giáo dục, đó là chuyện bé Huỳnh Thị Ngọc Trâm, học lớp 5, trường tiểu học An Hiệp 2, tỉnh Đồng Tháp, vì làm mất tiền quỹ của lớp là 47.800 đồng đã bị chính các thầy giáo của mình đưa đến công an xã đển khảo cung. Sau đó vì bị sốc do oan ức và hoảng sợ, bé Trâm đã mất khả năng nói.
Cho đến nay, những chuyện lạ lùng và man rợ như vậy không mất dần đi, mà lại cứ tăng thêm, quen dần như một phương thức hành xử chung trong xã hội Việt Nam, nơi được tờ báo ngớ ngẩn nào đó đặt tên rằng một trong những xứ sở hạnh phúc nhất hành tinh. Hãy dành chút thời gian, tự mình làm một cuộc điều tra trên internet, bất cứ ai cũng sẽ nhìn thấy vấn nạn này đang có một biểu đồ tăng trưởng không kém chỉ số lạm phát.
Việc một nhà trường không thể giải quyết những vấn đề của mình bằng nghiệp vụ học đường và lương tâm, đã là một nỗi nhục. Việc luôn sử dụng đến công an như một hình thức đe doạ, trấn áp cho thấy tư duy những người có học và được giao cho việc dạy dỗ, đang đánh giá rằng xã hội Việt Nam là một xã hội công an trị.
Việc các nhà giáo luôn chọn cách giao nộp học sinh mình cho công an, mà không hề có thầy cô nào đi kèm hoặc người giám hộ, lại cho thấy nhà trường hiện hoặc rất dốt nát, hoặc tuỳ tiện trong việc quyết định số phận con người. Và việc ngành công an ở nhiều nơi luôn nhận lãnh trách nhiệm tra khảo trẻ em mà không hề có người đại diện giám hộ trung gian, hoặc tự tiện dẫn đi và giam giữ, tra khảo, ép cung… cũng cho thấy các công an viên liên quan đang hoặc quá ngu dốt về luật pháp hoặc quá kiêu ngạo về quyền lực của mình trong xã hội, bất chấp mọi hiến định về quyền con người và trẻ em.
Biết phải nói sao đây, khi không ít những người đã phạm những sai lầm như vậy trước nay, phần lớn là đảng viên. Những thành phần được coi là ưu tú, được chọn lựa, đặt để trong các vị trí chỉ huy, lãnh đạo.
Trong mọi lời bàn của người dân, rằng ngành giáo dục suy đồi, cũng như xã hội suy đồi. Chúng ta đang có những sự thật là chứng cứ.
Hãy thử nghĩ mình là cha, hoặc là mẹ của những đứa bé đó, ai ai cũng có thể cảm nhận được sự bàng hoàng về cuộc sống.
Là một người quan sát, và nhìn thấy những điều tồi tệ diễn ra mà không được giải quyết tận cội nguồn sự việc, tôi kêu gọi Bộ trưởng GD-ĐT Phạm Vũ Luận phải có những động thái mạnh mẽ để chấm dứt tình trạng như đã trình bày, trong ý thức và hành động của ngành giáo dục.
Trường học, là nơi liên thông để phát triển trí tuệ và nhân cách người Việt, chứ không thể là nơi liên thông đến đồn công an hoặc phòng khảo cung.
Trẻ em là tương lai, nếu chúng ta không tôn trọng hiện tại, tương lai sẽ nghiền nát chúng ta. Điều này có thể là sáo rỗng và vô nghĩa, nếu Việt Nam không còn cần một tương lai, hoặc chúng ta sẽ không có tương lai.
Việc chuyển trẻ em từ nhà trường sang phòng điều tra của công an mà bất cần ý kiến của phụ huynh hay người giám hộ, không quan tâm những quyền đã được định trong luật pháp, không thể được coi là một cách làm bình thường trong xã hội. Ngành giáo dục nếu thản nhiên tồn tại với thông lệ đó, thì đó là một ngành giáo dục nhục nhã.
Tôi tin là nếu dành chút thời gian cho lương tâm, bất kỳ ai cũng thấy rằng ngành giáo dục phối hợp với công an trị là một thảm hoạ của đất nước. Tất cả các bậc cha mẹ sẽ không còn niềm tin vào xã hội và nhà trường. Một nước Việt sẽ bất an với cách hành xử được nhân danh hệ thống giáo dục như vậy.
Tuấn Khanh
Tiếc thay, những bài viết đầy tâm huyết thế này không được đăng lên báo thanh niên, tuổi trẻ dầu dưới dạng thư một độc giả để chuyển đến triệu triệu đồng bào để tạo lên dư luận xã hội phê phán góp phần hạn chế chuyện xấu
Trả lờiXóaCòn mạng ư, phải nói rất đại đa số người dân rất ít tiếp cận được.Chỉ một số ít thôi
"Cô giáo giao học sinh lớp 2 cho công an hỏi cung – Nỗi nhục của những ai?".
Trả lờiXóa______________________________
Thật quá đơn giản! Đó là nỗi nhục của ngành giáo dục. Nhưng ngành giáo dục là một bộ phận của nhà nước, mà nhà nước ta lại là "của dân, do dân, vì dân". Vì vậy, cuối cùng thì nỗi nhục này thuộc về . . . nhân dân!!!