THƯ TRẢ LỜI MỘT ĐẠI QUAN, NGƯỜI VÔ CỚ SỈ NHỤC TÁC GIẢ.
Tác giả : Apkhađiđin Anvari.
Ông sinh đầu thế kỷ XII, ở Khorasan, Iran ngày nay, ông là một nhà khoa học nổi tiếng. Sau 30 năm phục vụ Vương triều của một Quốc vương hùng mạnh, ông bỏ về quê, sống đơn độc một mình trong cảnh nghèo đói. Ông được đánh giá là một trong những nhà thơ lớn của nền thơ Ba Tư cổ.
Đừng đánh giá mọi người theo vẻ ngoài.
Ông nghĩ mình là người ư thưa ngài ?
Không phải ai đi hai chân, đội mũ,
Đều được gọi là người, không phải thú.
Không ít khi, như ta thấy ở đời,
Nhiều con thú còn tốt hơn con người.
Ông mà gọi là người ư, Xin lỗi,
Ông sợ sệt quỳ trước vua, bối rối,
Trong khi vua, ai cũng biết, nhiều lần
Ca ngợi tôi về kiến thức, thơ văn.
Thế mà ông làm nhục tôi vô cớ.
Ông, ngu dốt, bất tài, bỡ đợ.
Ông luồn lọt để làm quan, đê hèn
Tìm mọi cách để làm giàu, moi tiền.
Ông bóc lột, làm dân ông đói khổ.
Sớm hay muộn, trời phạt ông điều đó.
Vậy, đừng kiêu, đừng nghĩ mình là người.
Đừng hợm hĩnh thấy ai cũng chê cười.
Dịch giả : Thái Bá Tân.
Ôi bài thơ hay quá,Cứ như nhà thơ đang ở Việt nam ý....
Trả lờiXóaCó một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng.
Trả lờiXóaKhi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì
Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.
Một lát sau, không biết từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!
@thanhvdgt1
Trả lờiXóaĐọc câu chuyện của bạn mà tôi cảm động quá ,con vật còn đối xử với nhau như vậy ,huống hồ chúng ta là con người .
Bạn ơi ,ngày xưa không xa lắm ,khoảng những năm 60,70 người Việt chúng ta cũng sống như vậy đấy ,đói nghèo ,vất vả gian nan ...nhưng tâm hồn con người trong sáng lắm ,không vụ lợi một cái gì cả ,không bo bo cho cá nhân mình ,tất cả một lòng một dạ cho nhau ,mà không hề tính toán thiệt hơn ,từ gia đình đến trường học ,từ công sở đến xã hội ,bạn bè đến người thân ,tất cả đoàn kết sống rất chan hòa với nhau .Tôi muốn kết bạn với hai chú thạch sùng kia quá ,không bạn ơi ,chúng ta không bao giờ bỏ rơi nhau ,cũng như không bao giờ bỏ rơi Tổ quốc Việt nam bị giầy xéo dưới gót giặc Trung quốc tham tàn kia.